Thần Ma Chi Mộ

Chương 356: Âm Thầm Ra Tay






Mấy trăm Huyền Âm đồng giáp thi dưới mệnh lệnh của Hạn Bạt đồng loạt xông lên, bắt đầu triển khai công kích điên cuồng đối với Khô Vinh đại sư.
Khô Vinh đại sư thi triển toàn bộ thực lực kịch chiến với Huyền Âm đồng giáp thi, vẫn từ từ rơi vào thế hạ phong.
Huyền Âm đồng giáp thi do cổ đại chiến tướng biến hóa thành, thực lực không thể coi thường, còn ông thì lại mất đi pháp bảo – Kim Cương Phục Ma châu, hơn nữa khí thế Hạn Bạt phát xuất ra có áp chế với ông, làm cho thực lực của ông phát huy không được một nửa.
Mặc dù Khô Vinh đại sư trong tay có một kiện Phật môn pháp bảo có thể phong ấn Hạn Bạt lần nữa nhưng kiện pháp bảo này chỉ có tác dụng khi đến gần Hạn Bạt.
Bây giờ đừng nói tới gần, ngay cả thấy Hạn Bạt ông cũng không thấy nổi!
Tình thế rất bất lợi, Khô Vinh đại sư tập trung toàn bộ tinh thần quyết đấu với Huyền Âm đồng giáp thi, không có cách nào phân tâm chiếu cố cho người khác.
Đinh Linh cũng chỉ còn cách nỗ lực theo kịp nhịp bước của Khô Vinh đại sư, để không bị ông ta bỏ rơi.
Đinh Linh hết sức rõ ràng, càng ở gần Khô Vinh đại sư, tỷ lệ sống sót của cô càng lớn, một khi rời xa, cô sẽ bị Đồng Giáp thi chém thành mảnh vụn!
Thế nhưng, theo chiến đấu càng lúc càng kịch liệt, thân hình của Khô Vinh đại sư cũng càng lúc càng nhanh, Đinh Linh dần dần có chút theo không kịp, khoảng cách giữa cô và Khô Vinh đại sư bất tri bất giác đã bị kéo ra tới ha mét!
Khoảng cách hai mét có thể nói là hết sức gần, bước hai bước đã tới, thế nhưng, đối với Đinh Linh đang bị mấy trăm Huyền Âm Đồng Giáp thi bao vây mà nói, khoảng cách hai mét này quyết định sống chết của cô.
Cô mới vừa bước lên, chuẩn bị đuổi theo Khô Vinh đại sư, một bóng kiếm mang theo tiếng rít phá không đã chém thẳng xuống!
Đinh Linh vội vàng dừng bước, bóng kiếm đó lướt sát qua đầu cô, chém lên mặt đất trước mặt cô.
“Boong” một tiếng, một khe nứt sâu một mét, dài ba mét lập tức xuất hiện trước mắt cô!
Đinh Linh sợ hãi toát mồ hôi lạnh, nếu như vừa rồi cô chỉ hơi bước nhanh hơn nửa bước, thanh đồng đại kiếm đó đã chém cô thành hai nửa!
Bất quá, cho dù cô mới vừa thoát khỏi một kiếp, tình hình cũng không tốt đẹp lên chút nào, vẫn tồi tệ như cũ.

Bởi vì khoảng cách giữa cô và Khô Vinh đại sư lại xa thêm một chút, một Huyền Âm Đồng Giáp thi tay cầm đại kiếm xông đến bên cạnh cô, ngăn cách triệt để giữa cô và Khô Vinh đại sư!
Nhìn Đồng Giáp thi thân hình cường tráng, tử khí trầm trầm trước mặt, trong lòng Đinh Linh phát lạnh từng trận.
Cô theo bản năng nâng súng, bắn hết tất cả đạn vào Đồng Giáp thi!
“Bịch bịch bịch!!”
Tòa bộ đạn bắn lên thanh đồng khải giáp của Đồng Giáp thi, rồi văng ra loạn xạ, không làm Đồng Giáp thi đó thương tổn chút nào, thậm chí không lưu lại chút vết tích nào trên thanh đồng chiến giáp!
Đinh Linh không khỏi cảm thấy một cơn tuyệt vọng, lực lượng của cô trước mặt Huyền Âm Đồng Giáp thi tỏ ra chẳng đáng nhắc tới!
Đồng Giáp thi đó mặt không biểu tình giơ đại kiếm lên rồi hung hăng chém về phía Đinh Linh.
Chính vào lúc này, một luồng chân khí màu vỏ quýt như tên rời dây cung, đột nhiên bắn ra từ bóng tối, trực tiếp bắn trúng ngực Huyền Âm Đồng Giáp thi!
Ngực Huyền Âm Đồng Giáp thi đó bị phá ra một lỗ hổng lớn trong chớp mắt, cả thân hình bị lực đạo to lớn đánh bay thẳng ra sau rồi ngã trên đất, cũng không bò dậy nữa, chiến giáp vỡ tung rơi đầy trên đất.
Đinh Linh kinh hồn chưa định đứng nguyên chỗ cũ, ngẩn ngơ nhìn Đồng Giáp thi vỡ nát đó, ngực không ngừng nhấp nhô, trên trán đầy mồ hôi li ti.
Vừa rồi cô tựa hồ đã nhìn thấy nụ cười mỉm dữ tợn của tử thần lướt qua sát bên cô.
Cô nặng nề thở gấp, cảm thấy hết sức vui mừng vì vận may của mình.
Bất quá, do Đồng Giáp thi vừa rồi che phía trước cô, cô tịnh không nhìn thấy luồng chân khí màu vỏ quýt đó, chỉ nghe tiếng rít lúc luồng chân khí phá rách không khí.
Đinh Linh còn cho rằng Khô Vinh đại sư ra tay tương cứu, bèn quay đầu nhìn tình huống của Khô Vinh đại sư, phát hiện Khô Vinh đại sư đang kịch chiến với một bầy Huyền Âm Đồng Giáp thi, căn bản không thể phân tâm ra cứu viện cô.

Đinh Linh lúc này cảm thấy có chút kì quái, nếu không phải Khô Vinh đại sư, trong lúc nguy cấp, ra tay kéo cô khỏi ranh giới tử vong, vậy thì ai đánh Đồng Giáp thi thành mảnh vụn?
Ai lại có lực lượng cường hãn như vậy, đến Đồng Giáp thi trước mặt hắn cũng tỏ ra không chịu nổi một kích?
Trong lòng Đinh Linh không khỏi hoài nghi, phải chăng còn có một người thần bí không biết tên mai phục trong thạch quật này?
Cô chậm chạp chuyển động thân thể, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhưng xung quanh ngoại trừ Khô Vinh đại sư đang kịch đấu với Đồng Giáp thi ra, không thấy nửa cái bóng người.
Triệu Thụy mang Minh Linh mặt nạ, đứng sau một cái quan tài bằng đá, ẩn thân thể trong bóng tối, yên lặng quan sát cảnh chiến đấu thảm liệt ngoài mấy trăm mét.
Khí tức của hắn hoàn toàn được Minh Linh mặt nạ ẩn giấu, bất luận Khô Vinh đại sư hay Hạn Bạt đều không cách nào phát giác ra sự tồn tại của hắn.
Hắn tịnh không muốn bộc lộ mình trước mặt Đinh Linh và Khô Vinh đại sư, lần bộc lộ trước đã mang lại cho hắn không ít phiền phức.
Cho nên hắn không tham gia vào chiến đấu mà chọn đứng một bên quan sát.
Chỉ khi Đinh Linh gặp nguy, hắn mới lặng lẽ giúp đỡ một lần.
Triệu Thụy lúc này đã nhìn ra, Khô Vinh đại sư sau khi mất pháp bảo, thực lực đại hạ giá, dưới sự vây công của Huyền Âm Đồng Giáp thi, đã có hiện tượng không chống đỡ nổi.
Nếu như tình huống cứ tiếp tục kiểu này, không bao lâu nữa, Khô Vinh đại sư sẽ bị Đồng Giáp thi đánh chết!
Triệu Thụy tuy không có giao tình gì quá sâu với Khô Vinh đại sư, lại tịnh không muốn thấy loại kết quả đó, dẫu sao bọn hắn cũng cùng đi tới đây, cũng tính là tình đồng hành.
Ngoài ra, hắn cần Khô Vinh đại sư dùng Phật môn chí bảo của Hoằng Pháp thần tăng để lại phong ấn Hạn Bạt lần nữa.

Đương nhiên, phong ấn áp chế Hạn Bạt ngàn năm đã bị tàn phá khá nặng, cho dù trên tay Khô Vinh đại sư có kiện Phật môn chí bảo, cũng không nhất định sẽ thành công.
Bất quá, cho dù chỉ có thể thăm dò nội tình của Hạn Bạt cũng tốt rồi.
Triệu Thụy trong lòng quyết định chủ ý, bèn điều một cổ chân khí từ đan điền, ngưng tụ thành quả cầu trong lòng bàn tay, rồi vung tay ném về phía đám sương mù màu xám đang bao phủ Kim Cương Phục Ma châu.
Quang cầu do chân khí màu vỏ quýt nén lài mà thành đó chui vào trong sương mù màu xám nhanh như chớp.
Tiếng nổ nặng nề vang lên, chân khí cường đại nổ tung ra khỏi quang cầu, như vô số mũi dao bén, cắt đám sương mù thành vô số mảnh, rồi thổi tan ra.
Kim Cương Phục Ma châu không bị trói buộc, lập tức xoay chuyển trên không rồi rơi xuống trong tay Khô Vinh đại sư.
“Ai? Ai phá pháp thuật của ta? Còn ai nấp ở đây? Ra cho ta!”
Tiếng la gào phẫn nộ mà sắc bén của Hạn Bạt liền vang lên trong hang đá rộng, đinh tai nhức óc, sát cơ khát máu điên cuồng tuôn ra, xông loạn lung tung trong không gian!
Những Huyền Âm Đồng Giáp thi vốn không sợ hãi thứ gì, dưới sự cuồng nộ của Hạn Bạt cũng không khỏi run lên bần bật, không dám cử động chút nào.
Khô Vinh đại sư cũng cảm thấy kinh ngạc, không ngờ trong động quật đầy khí tức tử vong này lại còn ẩn nấp một cường giả thần bí, hơn nữa vào thời khắc mấu chốt còn giúp ông một tay!
Ông quay đầu xung quanh, cũng hi vọng thần bí cường giả đó bước ra.
Triệu Thụy không có bất cứ phản ứng nào, vẫn yên lặng nấp trong góc tối.
Minh Linh mặt nạ ẩn giấu mọi khí tức của hắn, trừ phi đến gần hắn, còn không, hắn cũng giống như không khí, không cách nào cảm nhận được.
Hạn Bạt và Khô Vinh đại sư dùng cảm giác cẩn thận tìm kiếm trong động quật một phen, vấn không có thu hoạch gì.
Khô Vinh đại sư trong lòng thầm kinh hãi, ông cảm thấy thần bí cường giả đó hẳn còn nấp trong động quật, nhưng ông lại không cách nào cảm giác được, điều đó có nghĩa là thần bí cường giả đó có thực lực hơn xa người thường.

Bất quá, trong lòng ông cũng đồng thời có một chut an ủi, thần bí cường giả đó đã ra tay giúp đỡm, chí ít cũng không có ác ý với bọn ông.
“A Di Đà Phật! Đa tạ thí chủ!”
Khô Vinh đại sư chắp tay trước ngực, hành lễ với Triệu Thụy không biết ở đâu, rồi lại vung Kim Cương Phục Ma châu lên, lại thi triển Phục ma chi quang.
Hỏa cầu màu vàng kim tuôn ra khỏi Kim Cương Phục Ma châu, đập về phía những Huyền Âm Đồng Giáp thi còn lại.
Dưới uy lực cường đại của Phục ma chi quang, mấy trăm Huyền Âm Đồng Giáp thi cuối cùng hoàn toàn tan tành tro bụi, không tên nào lọt lưới.
Tiêu diệt xong Huyền Âm Đồng Giáp thi cuối cùng, Khô Vinh đại sư thu pháp thuật lại, rồi quay đầu nói với Đinh Linh:
“Đinh thí chủ, cô ở đây chờ ta.

“Khô Vinh đại sư, ông muốn đi đâu?”
Khô Vinh đại sư đưa ánh mắt về chỗ sâu thẳm tối đen nhất ở đầu kia thạch quật, lạnh nhạt nói: “Ở đó có một tảng Đoạn Long Áp nặng đến vạn tấn, sau Đoạn Long Áp chính là quan tài có đặt Hạn Bạt.
Tôi phải đi vào trong Đoạn Long Áp đó, phong ấn Hạn Bạt! Đây là nhiệm vụ cực kì nguy hiểm, cô lưu lại đây so ra an toàn hơn!”
Đinh Linh im lặng gật gật đầu, cô hết sức rõ ràng, mình đi theo bất quá chỉ tăng thêm phiền phức mà thôi.
Khô Vinh đại sư thấy Đinh Linh không còn bướng bỉnh nữa, không khỏi cảm thấy có chút vui vẻ yên tâm.
Ông không nói gì, nhấn mũi chân, triển động thân hình, xông về đầu kia của thạch quật.
Triệu Thụy cũng ẩn trong bóng tối theo sau Khô Vinh đại sư, bí mật đi về hướng Đoạn Long Áp.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.