Thần Ma Chi Mộ

Chương 351: Đại Nhân Vật






Tổ điều tra chủ yếu có hai phương hướng: Một là thân phận bối cảnh của hung phạm Vương Hiển, cho tới nguyên nhân hắn không sợ súng đạn, hướng còn lại là lai lịch của người thần bí mang mặt nạ bạc đột nhiên xuất hiện.
Vương Hiển đã chết, hứng thú điều tra với hắn tự nhiên giảm xuống rất nhiều, trọng điểm của tổ điều tra hướng về người sau, thảo luận của họ nhiều nhất cũng là đề tài liên quan đến người mang mặt nạ bạc.
“Người mang mặt nạ bạc đó có phải là yêu quái không?” Đinh Linh mới vừa ngồi xuống ghế chủ tọa hội nghị đã có người hỏi.
“Đại khái thế.
Nếu không sao lại lợi hại như vậy?” Một cảnh sát khác rít một điếu thuốc rồi nói.
“Đúng, hung phạm Vương Hiển chính là quái vật, người mang mặt nạ bạc đó tùy tiện một kích đã giải quyết được Vương Hiển, không phải yêu quái thì là gì nữa?”
“Yêu quái? Trên thế giới này lấy đâu ra yêu quái?”
“Thằng cha đó cường hãn như vậy, lại biết bay trên trời, không phải yêu quái thì là gì? Chẳng lẽ là thần tiên?”
Lúc này Đường Lỗi đột nhiên cười chen vào một câu: “Có lẽ người mang mặt nạ bạc đó chính là người mà chúng ta biết, mang mặt nạ chỉ để che giấu thân phận của mình.”
Triệu Thụy trong lòng phát hoảng, không ngờ Đường Lỗi lại có thể liên tưởng tới bước này, nếu cứ tiếp tục suy đoán theo đường đó, đúng là có chút bất lợi đối với hắn.
Thế là hắn cười chọc: “Đường Lỗi, người mang mặt nạ bạc đó không phải là thân thích của ngươi đó chứ.”
Người khác nghe câu này đều cảm thấy thú vị, cười lên ha ha, Đường Lỗi cũng cười hắc hắc không ngừng.
Cười một hồi, hội nghị lại tiếp tục, Triệu Thụy nhìn mọi người bảy miệng tám lưỡi đoán mò, trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại cảm thấy buồn cười.
Phỏng đoán của mấy người này có phần không đáng tin lắm rồi.

Bất quá hắn cũng không lên tiếng, chỉ im miệng xem kịch, những người này phán đoán càng xa sự thật, đối với việc che giấu thân phận của hắn càng có lợi.
Hội nghị kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, Đinh Linh thấy vẫn không có bất cứ đầu mối gì, dần dần có chút sốt ruột.
Cô gõ gõ bàn, ra hiệu mọi người yên tĩnh lại, rồi đưa ánh mắt về phía Triệu Thụy: “Triệu Thụy, tuy ngươi lần đầu tham gia thảo luận, bất quá, nếu như ngươi có cách nhìn gì, có thể nói ra.”
“Cách nhìn thì không có.” Triệu Thụy nhún nhún vai, hắn nói rất thật thà, hắn đúng là không có bất cứ cách nhìn nào đối với mình “Ta chỉ cảm thấy hứng thú với bối cảnh và lai lịch của hung phạm khủng bố - Vương Hiển.
Ta muốn đi nơi Vương Hiển vẫn sinh hoạt – thôn Giang Bình, điều tra thực địa một lần, xem thử Vương Hiển là người thế nào, vì sao lại biến thành hung tàn cường hãn như vậy.
Ngoài ra, chúng ta cũng có thể nhìn thấy người mang mặt nạ bạc ở đó.
Cá nhân ta cho rằng, ngày đó hắn đã đột nhiên xuất hiện trước mặt Vương Hiển, đồng thời tru sát Vương Hiển, có lẽ là một việc có kế hoạch, hắn nói không chừng cũng cảm thấy hứng thú với bối cảnh của Vương Hiển.”
Đinh Linh nghe rồi, cúi đầu cẩn thận suy nghĩ, bèn duỗi tay chỉ chỉ với Triệu Thụy, đồng ý với đề nghị của Triệu Thụy: “Tốt! Ngày mai ngươi đi thôn Giang Bình! Nếu như không có chuyện gì, bây giờ giải tán.” Mọi người ào ào đứng lên rời phòng hội nghị.
Triệu Thụy tan sở về nhà, ăn cơm tối xong, bắt đầu thu thập vật dụng tùy thân, chuẩn bị cho ngày mai đi thôn Giang Bình.
Hắn tiến vào phòng ngủ, mở tủ áo, chuẩn bị lấy hai bộ đồ để thay, chuông điện thoại hắn đột nhiên vang lên, là Đinh Linh gọi.
Triệu Thụy bắt điện thoại, giọng lành lạnh của Đinh Linh lập tức truyền từ trong điện thoại ra.
Đinh Linh nói với hắn, sự tình có thay đổi một chút, ngày mai không cần đi thôn Giang Bình, trực tiếp tới phòng hội nghị ở tầng năm cục cảnh sát, cũng là nơi bình thường tổ điều tra vẫn họp.
Triệu Thụy đối với việc này cảm thấy phi thường kinh ngạc, bèn dò hỏi Đinh Linh nguyên nhân, Đinh Linh lại tịnh không trả lời thẳng, mà bảo hắn ngày mai tới cục cảnh sát tự nhiên sẽ biết.
Ngắt điện thoại, Triệu Thụy cầm điện thoại đứng yên tại chỗ cũ, suy nghĩ rốt cuộc xảy ra tình trạng gì mà đến nỗi thay đổi hành trình của hắn.
Bất quá, suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra nguyên nhân, bèn dứt khoát không suy nghĩ nữa.
Một đêm yên lặng, đến ngày hôm sau, hắn như thường lệ bắt xe tới cục cảnh sát.
Cục cảnh sát đại khái là mới xây, rất hiện đại, cũng rất xinh đẹp
Ngoài tòa cao ốc hình cung còn có một quảng trường hình tròn chiếm đất hết sức rộng, một cái cửa tự động co duỗi ngăn cách cục cảnh sát và thế giới bên ngoài.
Triệu Thụy cho tài xế ngừng trước cửa lớn, trả tiền xe rồi đi vào trong.
Vừa vào cổng, tiếng còi xe chói tai đột nhiên vang lên phía sau hắn.
Triệu Thụy là một tu chân giả, cảm giác nhanh nhạy, có chuẩn bị tâm lý, cũng không bị dọa sợ, chỉ né qua bên cạnh, bảy tám chiếc xe con cao cấp phóng nhanh như gió qua bên người hắn, ào ào chạy vào quảng trường.
Xe ngừng trước cao ốc văn phòng, mười mấy người đàn ông bước từ trên xe xuống.
Trong đó có một lão tăng râu tóc đều bạc, thân mặc tăng bào, được một đám nam tử mặc âu phục mang giày da vây quanh là bắt mắt nhất.
Cao tầng lãnh đạo của cục cảnh sát cơ hồ dốc hết cả ra đứng xếp hàng trên bậc thềm đá ngoài tòa cao ốc để nghênh tiếp, tới cục trưởng bình thường khó thấy cũng đứng trong hàng ngũ nghênh tiếp.
Vừa thấy lão tăng đó tới, cục trưởng liền dẫn thuộc hạ lên nghênh đón, hoàn toàn không thấy bộ dạng kiêu ngạo thường ngày.
Sau khi ân cần hỏi han vô cùng nhiệt tình một hồi, cục trưởng tiếp lão tăng đó vào cao ốc.
“Phô trương thật lớn nha! Đến cục trưởng cũng tự mình ra nghênh tiếp nhé!”
Triệu Thụy lắc lắc đầu, nhỏ giọng lầm bầm một câu, trong lòng cảm thấy có chút quái dị.
Theo lẽ thường mà nói, địa phương như cục cảnh sát, đối với loại như tăng nhân đạo sĩ, là nơi kính nhi viễn chi.
Không ngờ cao tầng của đội cảnh sát lại tự thân ra nghênh tiếp một lão hòa thượng, thực có chút bất thường.
Trong lòng nghĩ vậy, hắn cũng không quá chú ý tới chuyện này, mà trực tiếp lên tầng năm, vào phòng hội nghị báo cáo.
Khi Triệu Thụy đến phòng hội nghị, thành viên tổ điều tra cơ hồ đã đến đủ, mỗi người đều ngồi đoan đoan chính chính bên bàn hội nghị, eo lưng ưỡn thẳng, đến lão Trương thuốc không rời tay cũng quy quy củ củ, không sờ tới điếu thuốc.
“Này, hôm nay có phải có đại sự gì phát sinh không? Sao ai cũng khác thường thế này?” Triệu Thụy cười nói một câu, rồi đi tới cạnh Đường Lỗi, kéo ghế ngồi xuống.
“Không phải có đại sự, mà có một vị đại nhân vật muốn tới.” Đường Lỗi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với hắn một câu.
“Há? Đại nhân vật? Đại nhân vật nào vậy?” Triệu Thụy hỏi tiếp một câu.
“Cái đó thì không biết.” Đường Lỗi nói một câu, giọng xa xăm “Ta chỉ nghe nói, cho dù là thị trưởng, thấy đại nhân vật này cũng phải đối đãi cung kính.”
Thân phận trước mắt của Đường Lỗi chỉ là cảnh viên cấp hai, nói về địa vị, cách thị trưởng mười vạn tám ngàn dặm, bình thường trừ phi nhìn thấy dung mạo thị trưởng đại nhân trên TV, căn bản không có cơ hội nào giao tiếp với thị trưởng.
Trong mắt Đường Lỗi, đại nhân vật đến thị trưởng cũng phải đối đãi cung kính, đó tự nhiên là quá sức rồi.
Triệu Thụy không biết thế nào, đột nhiên nhớ tới lão tăng vừa thấy trước cao ốc kia, lờ mờ cảm thấy, đại nhân vật trong miệng Đường Lỗi, nói không chừng chính là vị lão tăng đó.
Trong lòng đang nghĩ vậy, cửa phòng hội nghị bị mở ra, cao tầng đội cảnh sát vây quanh lão tăng mà Triệu Thụy thấy lúc này tiến vào.
“Ta giới thiệu với mọi người, đây là Khô Vinh đại sư ở chùa Hoằng Pháp.
Khô Vinh đại sư thập phần hứng thú với vụ án xảy ra hai ngày trước, cho nên muốn gia nhập tổ điều tra.”

Cục trưởng tiến vào rồi, bắt đầu giới thiệu tình huống của lão tăng với cảnh viên trong phòng hội nghị, trong ngữ khí tỏ ra tôn trọng phi thường.
“A! Khô Vinh đại sư!”
“Lại là Khô Vinh đại sư ở chùa Hoằng Pháp!”
“Không thể nào! Đại đức cao tăng thanh danh hiển hách như vậy lại gia nhập vào tổ điều tra chúng ta!”
Vừa nghe cái tên này, đám cảnh viên trong tổ điều tra đều lộ vẻ kinh ngạc, thấp giọng kinh hô, dấy lên một trận rối loạn nho nhỏ.
“Ồ? Vị Khô Vinh đại sư này chẳng lẽ rất nổi tiếng sao?” Triệu Thụy nghiêng đầu, có chút kì quái hỏi Đường Lỗi.
“Đâu chỉ nổi tiếng, đúng là rất rất nổi tiếng!” Đường Lỗi hạ thấp giọng giải thích “Hoàng Pháp tự là chùa miếu nổi danh nhất ở Tân Dương, mà Khô Vinh đại sư này lại là cao tăng thần bí nhất trong chùa Hoằng Pháp, bình thường ẩn cư ít ra, thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Nghe đồn, Khô Vinh đại sư đã hơn trăm tuổi, Phật pháp tinh thâm, mỗi lần xuất hiện luôn có thể tạo một kì tích khiến người ta kinh thán! Cũng chính vì có Khô Vinh đại sư tọa trấn, Hoằng Pháp tự mới hương hỏa đỉnh thịnh, mới có danh tiếng to như vậy trong giới Phật giáo!”
Triệu Thụy gật gật đầu, cẩn thận đánh giá một cái, vị cao tăng này dung mạo gầy guộc, từ mi thiện mục, tạo cho người ta một loại cảm giác ôn hòa thân thiết.
Bất quá, trong mắt ông thần quang lưu chuyển, như phủ một tấm màng màu mỏng, trong thân thể gầy ốm ẩn tàng Phật lực cực kì cường đại!
“Thì ra là tu chân giả a! Chẳng trách được người tôn kính như vậy.” Triệu Thụy chớp mắt đã xác định được thân phận của Khô Vinh đại sư này “Không biết ông ta cảm thấy hứng thú với Vương Hiển hay với người mang mặt nạ bạc?”
Khô Vinh đại sư dường như cảm thấy ánh mắt Triệu Thụy đánh giá mình không giống với người xung quanh, bèn cũng đưa ánh mắt về hướng Triệu Thụy.
Triệu Thụy sớm đã chuẩn bị, ẩn giấu khí tức yêu ma sâu trong cơ thể, cố sức làm ra vẻ không khác gì người bình thường.
Vì vậy, ánh mắt Khô Vinh đại sư xoay chuyển trên mặt Triệu Thụy một vòng, cũng tịnh không phát hiện ra đầu mối nào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.