Thần Ma Chi Mộ

Chương 349: Chi Viện






Nghe lệnh thoái lui, những cảnh sát may mắn còn sống đó lập tức kinh hãi kêu lên, chạy loạn tứ tán, đồng thời không ngừng bắn về phía hung phạm, thử chận hắn lại.
Tiếng súng, tiếng kinh hô, tiếng kêu thảm trộn lẫn vào nhau, khuấy động trong không khí, dường như vĩnh viễn không ngừng lại.
Hung phạm dường như không hề để ý tới súng đạn, để mặc đạn bắn lên người, bắt đầu một mình lãnh khốc triển khai sát lục đối với cảnh sát.
Những cảnh sát vốn cường hãn, trước mặt hung phạm bỗng trở nên yếu ớt như dê cừu, để mặc hắn xâu xé.
Từng viên cảnh sát bị hung phạm xé nát, trong tòa lầu khắp nơi đầy tay gãy chân cụt, máu chảy thành sông.
Đinh Linh chỉ cảm thấy tim đập thật lợi hại, dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, mồ hôi lạnh đã thấm ướt toàn bộ áo ngoài của cô, tiếng kêu thảm trước khi chết của đồng liêu không ngừng truyền vào tai cô, kích thích thần kinh cô, cảm giác tuyệt vọng nổi lên từ đáy lòng không cách nào ngăn nổi, lan tràn khắp thân thể cô, ăn mòn ý chí tìm sống của cô.
Cô cắn chặt răng, nắm chặt súng, há miệng thở gấp, trên mặt không còn chút máu.
Tên hung phạm khủng bố lãnh khốc này thực lực thật quá cường hãn, tốc độ lại cực kì nhanh, xác suất đào vong của bọn cô cũng trở nên mờ mịt.
“Chúng ta thật sự phải chết cả ở đây sao?”
Đinh Linh nhìn hung phạm tung hoành vô kị, nhìn từng đồng sự ngã xuống, trong đầu nổi lên suy nghĩ như vậy.
Trong lúc đám Đinh Linh gian khổ tìm sống như vậy, Triệu Thụy lái chiếc Tang Tháp Nạp tới dưới tòa nhà.
Mười mấy phút trước, hắn tiếp được điện thoại cầu viện của Đường Lỗi, cho nên chạy tới.
Xe chưa ngừng hẳn, đôi mày rậm của Triệu Thụy đã cau lại.

Hắn cảm giác được rõ ràng, trong một gian phòng ở tầng mười một có yêu khí nhàn nhạt bay phất phơ ra.
Yêu khí này cực nhạt, hơn nữa còn tịnh không thuần khiết, cơ hồ tịnh không phải yêu vật chân chính phát ra.
Triệu Thụy vội trải cảm giác ra, trường chiến đấu ở tầng 11 lập tức xuất hiện rõ tràng trong đầu hắn.
Máu tươi đầy đất, cảnh sát kinh khủng vô lực, hung phạm sát lục điên cuồng, dân cư co rúm trong nhà, run lên bần bật, hợp thành một cảnh tượng như địa ngục.
Triệu Thụy biết mình phải ra tay, nếu không không chỉ những cảnh sát đó bị hung phạm giết sạch, mà những cư dân trong tầng đó cũng sẽ gặp tai họa.
Hắn quay đầu nhìn xung quanh, không có người nào gần đó, bèn đưa xe đến chỗ camera không rọi tới, rồi xuống xe, lấy Minh Linh mặt nạ ra khỏi Càn Khôn giới chỉ, mang lên mặt.
Mũi chân nhấn xuống đất, Triệu Thụy bay lên như một con chim lớn, bay về hướng phát ra yêu khí.
Lúc này, Đinh Linh đã ở vào cảnh cực kì nguy hiểm, hung phạm sau khi giết liền năm sáu cảnh sát, mang một luồng gió tanh bổ tới cô.
“Xong rồi! Ta xong rồi!”
Đinh Linh bắn hết đạn trong súng, không khỏi tuyệt vọng than một tiếng, nhắm mắt lại, cắn chặt răng, đau khổ chờ cái chết đến.
Cô chỉ hi vọng mình chết được thống khoái một chút, đừng chịu dày vò nhiều quá.
Mắt thấy móng vuốt bén nhọn sắp chạm vào đầu Đinh Linh.
Một luồng chân khí màu vỏ quýt đột nhiên từ ngoài tòa lầu bắn vào, phá tan bức tường chính diện, rồi nặng nề đập lên cánh tay hung phạm.
Một tiếng “đùng” giòn tan vang lên, đôi lợi trảo đến thép cứng cũng xé rách dễ dàng đó, trước đạo chân khí trở nên yếu ớt như thủy tinh, nổ tung trong chớp mắt!
Hung phạm kêu thảm một tiếng, xoay người đánh “vù”, liền nhìn thấy một người thần bí mang mặt nạ bạc, không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đến sau lưng hắn, lơ lửng trên không!
Hung phạm chăm chăm nhìn Triệu Thụy, cổ họng không ngừng phát ra những tiếng rống trầm không rõ nghĩa.
Nó tuy mất ý thức bản thân, nhưng cũng có thể cảm thấy được yêu khí đậm đặc từ trên người Triệu Thụy tán phát ra.
Điều này khiến nó theo bản năng cảm thấy nguy hiểm và sợ hãi!
Triệu Thụy hơi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hung phạm, ánh mắt lạnh lẽo.
Hung phạm này, nói cho chính xác, đã không thể tính là con người, mà là một con rối bằng thịt.
Tâm trí của nó đã bị yêu vật đoạt lấy, ** của nó đã bị yêu vật khống chế.
Nó chỉ là một cái xác biết đi, không có tư tưởng, không cảm giác được đau đớn, tuy không phải là cương thi, nhưng cũng không khác nhiều lắm.
Triệu Thụy tịnh không để ý tới cái con rối bằng thịt này.
Loại con rối bằng thịt bị yêu vật khống chế này, tuy đối với người bình thường có lẽ là một tồn tại khủng bố, nhưng đối với hắn lại quá thấp kém, muốn giải quyết đúng là dễ như trở bàn tay.
Con rối bằng thịt hung hăng nhìn trừng trừng Triệu Thụy, đột nhiên kêu lên một tiếng, vung cánh tay gãy, lùi mạnh về sau.
Một tiếng “ầm” vang to lên, vách tường giống như giấy bìa, bị đập ra một lỗ lớn, gạch vữa vụn rơi đầy đất.
Con rối bằng thịt giữ nguyên tư thế, liều mạng nhảy về phía sau.
Con rối bằng thịt vừa rồi hoành hành vô kị, tàn nhẫn máu lạnh, lại sợ sự cường đại của Triệu Thụy, chuẩn bị bỏ chạy.

“Chạy được sao?”
Triệu Thụy cười lạnh một tiếng, không hoảng không gấp lật cổ tay một cái, năm luồng chân khí màu vỏ quýt bắt đầu ngưng tụ trên đầu ngón tay.
Hắn xòe năm ngón tay ra, năm luồng chân khí như năm mũi tên bén, trong chớp mắt cắt không khí bắn ra, phát ra từng tràng tiếng rít mãnh liệt, từ năm hướng bắn về con rối bằng thịt.
Con rối bằng thịt còn chưa kịp phản ứng, năm luồng chân khí màu vỏ quýt cơ hồ đồng thời bắn lên người nó.
“Ầm!”
Tiếng nổ to lớn bỗng vang lên, con rối bằng thịt bị lực đạo cuồng mãnh đập vào phát ra một tiếng rống thảm thiết, giống như bong bóng bị châm loạn, nổ tung trong chớp mắt, biến thành một đống thịt vụn.
Khí lưu khuấy động cuốn theo thịt vụn xông lung tung, bắn tung tóe khắp nơi.
“A! Hắn tiêu diệt quái vật rồi!”
Đinh Linh vừa thoát khỏi chỗ chết, kinh hồn chưa định, vô cùng chấn kinh nhìn người mang mặt nạ bạc đứng sừng sững, cơ hồ không dám tin vào mắt mình.
Một kích!
Người mang mặt nạ bạc thần bí đột ngột xuất hiện này, chỉ dùng vẻn vẹn một kích, đã tiêu diệt được hung phạm!
Chuyện này… chuyện này làm sao có thể!
Phải biết, quái vật khủng bố đó đến đạn cũng không sợ, vừa rồi còn giết đến mức bọn họ không còn chút sức hoàn thủ, thiếu chút nữa toàn quân bị diệt!
Thế nhưng, người mang mặt nạ bạc này, lại chỉ dùng một kích, đã đánh hung phạm tan xương nát thịt, hồn phi phách tán!
Đây rốt cuộc là lực lượng cường hãn cỡ nào!
Con người làm sao có được lực lượng cường đại cỡ đó!
Người mang mặt nạ bạc này rốt cuộc là thân phận thế nào, là người hay là yêu quái?
Đinh Linh không tự chủ nín thở, ngẩn ngơ đưa ánh mắt về phía người mang mặt nạ bạc.
Sự cường hãn mà người mang mặt nạ bạc này triển hiện ra, khiến cô cảm thấy sợ hãi, khiến cô cảm thấy kính sợ, càng khiến cô cảm thấy thâm bất khả trắc!
Cô không chút hoài nghi, nếu người mang mặt nạ bạc này cao hứng, chỉ cần vung tay, liền có thể quét sạch cô và những đồng sự của cô khỏi thế giới này, không lưu lại bất cứ vết tích gì.
Đinh Linh không biết người mang mặt nạ bạc này vì sao lại tiêu diệt hung phạm khủng bố biến thái đó, cũng không cách nào phán đoán người mang mặt nạ bạc này là địch hay bạn.

Vì vậy, cô không dám tùy tiện cử động chút nào, sợ mình vô ý chọc giận cường giả cường đại tới mức khó tin này, dẫn tới tai họa ngập đầu cho mình và đồng sự.
Những cảnh sát sống sót kia cũng nghĩ như Đinh Linh, đều đứng nguyên chỗ cũ, như bị hóa đá vậy.
Triệu Thụy quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt quét qua mặt mọi người, nơi ánh mắt quét qua, tim mọi người đều đập nhanh vì khẩn trương và sợ hãi.
Triệu Thụy đánh giá mọi người xong, trong lòng than nhẹ một tiếng, trường chiến đấu này tổn thất thật quá lớn, đồng sự cùng một văn phòng với hắn đã có ba bốn người bị con rối bằng thịt giết.
Thật ra, nếu như đám Triệu Hùng và Đinh Linh cẩn thận hơn một chút, hoàn toàn có thể tránh khỏi trường tai nạn này.
Lúc này, tiếng còi cảnh sát đã từ xa vọng tới, tập trung về phía này, đó là những cảnh sát khác sau khi được kêu gọi chi viện bèn chạy tới đây.
Triệu Thụy không muốn tiếp tục ở lại đây, nhấn mũi chân một cái, xuyên qua cửa sổ như một làn khói nhẹ, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Mọi người sống sót cứ đứng ngẩn ngơ ra đó, qua rất lâu, cuối cùng mới xác định người mang mặt nạ bạc đó đã đi xa, bọn họ xác xác thật thật đã thoát khỏi cái chết.
Đinh Linh thở ra một hơi thật dài, thần kinh căng thẳng nãy giờ dần dần thả lỏng.
Cô dựa vào tường, nhìn cảnh hiện trường thảm thiết, chán nản ngồi xuống đất, cảm thấy mình như vừa trải qua một cơn ác mộng.
Mọi sự xảy ra hôm nay thật quá khiến người ta khó tin, đúng là thấy chưa từng thấy, nghe chưa từng nghe.
Nêu không phải cô tự mình trải qua, tuyệt đối không thể nào tin trên thế giới này lại có những tồn tại cường đại mà cổ quái như vậy.
Bất quá, Đinh Linh cảm thấy, phần kiến thức này của mình trả giá thật quá trầm trọng, đồng liêu tham dự cơ hồ tổn thất một nửa, thậm chí đến trung đội trưởng trung đội 1 Triệu Hùng cũng chôn mạng nơi suối vàng, cô không biết mình phải giải thích chuyện này lên cấp trên thế nào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.