Thần Ma Chi Mộ

Chương 322: Lưu Lại






Cảnh sát khẩn trương tiến hành điều tra trong Trung Đình đại tửu điếm, nhưng tịnh không thu được manh mối nào hữu dụng lắm.
Bởi vì máy chủ phụ trách kiểm soát quản lý trong phòng quản lý, không biết vì sao đột nhiên bị hư, chẳng chụp được gì cả.
Do thời cơ quá xảo hợp, cảnh sát không khỏi hoài nghi, đây có phải là hung thủ cố ý phá hoại trước khi gây án để kéo dài thời gian phá án của cảnh sát hay không.
Không có máy chủ ghi hình, độ khó phá án của cảnh sát tăng cao.
Mấy chục cảnh sát điều tra trong đại tửu điếm một đoạn thời gian rất lâu mới từ nhân viên tửu điếm biết được, buổi chiều hôm ấy, hình như có lão già thần tình đờ đẫn, gặp mặt Tạ Trung Đình.
Cảnh sát tìm được manh mối này rồi, vội vàng theo miêu tả của nhân viên tửu điếm, tiến hành vẽ hình, thử phác thảo ra dung mạo cơ bản của hung thủ.
Trong khi cảnh sát đang tiến hành điều tra, tin tức Tạ Trung Đình và hai bảo vệ bị giết lần đầu tiên được nữ kí giả Tô Lôi báo ra.
Triệu Thụy lúc này đang vác một cái bao, vội vàng bước đi trên một con lộ phía đông, bên mình người qua kẻ lại, ngựa xe như mắc cửi, không khí đầy mùi xăng.
Hắn đang định đến viện bảo tàng thành phố Thương Hải tìm viện trưởng hỏi thăm truyền thuyết về cao tăng Duyên Giác thời Đường, xem có thể tìm được đầu mối nào liên quan đến phong thần chi thư trong đó không.
Vị viện trưởng này là đồng học của cục trưởng cục vệ sinh Lâm Vạn Hòa, Triệu Thụy thông qua Lâm Vạn Hòa giới thiệu mới có cơ hội gặp mặt.
Trong khi hắn bước qua một khu thương mại điện tử lớn, trong một màn hình LCD siêu lớn treo bên ngoài khu thương mại bỗng hiện lên thân ảnh của nữ kí giả xinh đẹp.
“Buổi chiều hôm nay, Trung Đình đại tửu điếm phát sinh một vụ án mạng, tổng tài tập đoàn Tạ Trung Đình tiên sinh và hai bảo vệ không may bị hung thủ giết hại một cách tàn nhẫn.
Trước mắt, cảnh sát đang điều tra nguyên nhân phát sinh hung án, cố gắng tìm ra hung thủ… Đây là phóng viên đài truyền hình Thương Hải Tô Lôi tường thuật từ hiện trường.

Tạ Trung Đình bị giết?
Triệu Thụy vốn đang vội vội vàng vàng đi đường, nghe tin này liền dừng chân lại, quay đầu nhìn về màn hình.

Chỉ thấy hình ảnh trên đó, ngoại trừ nữ phóng viên kêu là Tô Lôi kia, còn xuất hiện căn phòng tổng thống nơi Tạ Trung Đình ở, rất nhiều cảnh sát đang mặt mày ngưng trọng đi qua đi lại trong phòng.
Triệu Thụy xem tin tức xong, chỉ cảm thấy phi thường bất ngờ.
Tạ Đông Lăng và Ô Lỗ Linh Vu đã bị hắn giết, bên cạnh Tạ Trung Đình hẳn phải không có uy hiếp gì mới đúng.
Hắn thật không hiểu, vì sao Tạ Trung Đình dưới sự bảo vệ của hai nhân viên bảo vệ mà đột nhiên bị giết.
Triệu Thụy không khỏi hơi cau mày, cúi đầu nhìn mặt đất, bắt đầu cân nhắc xem hung thủ có thể là ai, có liên quan tới mình không.
Nếu như không có liên quan tới mình, vậy hắn cũng không cần nhúng tay vào, để cho cảnh sát xử lý là được rồi.
Trong lúc hắn suy nghĩ, chuông điện thoại của hắn đột nhiên vang lên.
Triệu Thụy tiếp điện thoại, lại là lão quản gia Vương bá của Tạ Trung Đình: “Vương bá, xin hỏi, ông tìm tôi có chuyện gì?” Triệu Thụy hỏi một câu.
“Triệu bác sĩ, lão gia chúng tôi bị người ta mưu sát rồi.
” giọng Vương bá ở đầu kia điện thoại trầm thấp phi thường.
“Đúng rồi, tôi mới vừa biết tin không may này trên TV, xin hãy kiềm chế đau thương mà lo công việc.

“Lão gia chúng tôi vốn chuẩn bị một pho Ngọc Quan Âm do cao tăng Duyên Giác thời Đường lưu lại, muốn đáp tạ ơn cứu mạng của ngài.
Thế nhưng, sau khi lão gia bị mưu sát, kiện lễ vật đó cũng đồng thời biến mất.
Đối với việc này, tôi cảm thấy thập phần xấu hổ.

Triệu Thụy vốn không nghĩ Tạ Trung Đình sẽ đưa cho mình lễ vật gì, đối với tạ lễ vốn không hề để ý.

Thế nhưng, khi hắn nghe lễ vật lại là di vật của cao tăng Duyên Giác thời Đường, quả tim không khỏi nhảy lên!
Pho Ngọc Quan Âm đó có liên hệ gì với Phong Thần chi thư không?
Đương nhiên, Triệu Thụy cảm thấy chuyện này quá khéo léo, di vật của cao tăng Duyên Giác tịnh không nhất định phải có liên hệ với mảnh vỡ của phong thần chi thư.
Bất quá, dù sao đây cũng tính là một manh mối khó có, không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Thế là, Triệu Thụy vội vàng hỏi thăm Vương bá tình huống để tiện xác định thân phận hung thủ.
“Vương bá, Tạ lão tiên sinh chết thế nào?”
“Lão gia chúng tôi chết thảm lắm!” Vương bá trầm giọng thở than, kể đơn giản tử trạng của Tạ Trung Đình và hai bảo vệ cho Triệu Thụy.
Triệu Thụy nghe xong, trở nên trầm ngâm.
Theo Vương bá miêu tả, Triệu Thụy cơ hồ có thể khẳng định, tiêu diệt Tạ Trung Đình là một tu chân giả.
Có lẽ là vu sư của Thần Vu giáo!
Triệu thụy cẩn thận suy nghĩ một lúc, càng suy nghĩ càng cảm thấy có khả năng như vậy.
Bởi vì, theo truyền ngôn của tu chân giới, Thần Vu giáo là một tà giáo nhỏ nhen thù vặt, Ô Lỗ Linh Vu trong giáo đột nhiên bị người ta giết, Thần Vu giáo tuyệt đối sẽ phái người tới thăm dò tình hình.
Nói không chừng, vu sư được phái tới đó trong khi thăm dò tình huống, phát hiện ra Ngọc Quan Âm của Duyên Giác cao tăng là bảo vật, bèn ra tay cướp đoạt, đồng thời giết chết Tạ Trung Đình và hai bảo vệ.
Nếu quả thật như vậy, Triệu Thụy cảm thấy, mình bất kể thế nào cũng phải tìm ra hung thủ.
Đây không chỉ vì quan hệ đến an nguy của mình, mà quan trọng hơn là, Ngọc Quan Âm ấy có thể khiến một tu chân giả coi trọng, tuyệt đối sẽ không phải đồ bình thường!
Triệu Thụy nói với Vương bá hai câu rồi ngắt điện thoại, tìm một con hẻm vắng vẻ gần đó, thả đệ nhị nguyên thần ra, tìm kiếm hung thủ trong thành phố Thương Hải.
Nếu hung thủ là một người bình thường, Triệu Thụy muốn tìm hắn trong đại đô thì ngàn vạn nhân khẩu như Thương Hải đây, hết sức không dễ.

Thế nhưng, đã xác định hung thủ là tu chân giả, muốn kiếm chúng ra trái lại không phải chuyện gì khó khăn.
Đệ nhị nguyên thần của Triệu Thụy thu nhỏ như con ruồi, tìm kiếm khắp đường lớn ngõ nhỏ ở Thương Hải.
Hắn rất nhanh đã cảm ứng được ở phía đông nam Thương Hải, trên đường cao tốc tới sân bay có linh khí đặc hữu của năm tu chân giả một mạnh bốn yếu đang tụ tập một chỗ, dùng tốc độ cố định chuyển động về hướng sân bay.
Triệu Thụy vội thu lại đệ nhị nguyên thần, mang Minh Linh mặt nạ lên, nhấn chân xuống đất một cái, bay thẳng lên không, đuổi theo mấy tu chân giả đó.
Mấy phút sau, Triệu Thụy đã phát hiện ra mục tiêu.
Đó là một chiếc xe khách chỗ ngồi, năm tu chân giả ngồi trong đó, chạy như bay trên đường cao tốc tới phi trường.
Triệu Thụy cơ hồ không có nửa điểm do dự, thúc động thân hình, như sao băng từ trên trời rơi xuống chắn giữa đường.
Tài xế lái xe không khỏi giật này mình, thiếu chút nữa còn cho mình nhìn lầm!
Hắn vạn lần không ngờ, giữa ban ngày ban mặt có người từ trên trời bay xuống, hơn nữa còn chắn trước mặt!
“Đáng chết, đúng là thấy quỷ rồi!”
Tài xế chửi lớn một tiếng, vội giẫm mạnh thắng xe để khỏi xảy ra tai nạn giao thông.
Lốp xe ma sát kịch liệt với nhựa đường, phát ra tiếng ma sát khiến người ta ê răng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Luke đại linh vu ngồi ở ghế sau, không nhìn rõ phía trước, hơi cau mày hỏi một câu.
“Phía trước đột nhiên lòi ra một người, chắn giữa đường!” Tài xế chửi rủa nói “Không phải vừa rồi ta nhanh nhẹn, có lẽ đã tông vào rồi.

Luke đại linh vu “há” một tiếng, đang định tiến lên hỏi, một thủ hạ ngồi ở ghế trước quay đầu lại nói tiếp: “Người đó mang mặt nạ màu bạc yêu dị, từ trên không đáp xuống, hẳn là tu chân giả!”
“Tu chân giả? Tu chân giả là cái rắm chó gì?”
Tên tài xế đầu đầy sương mù, hắn chỉ là một tài xế bình thường ở công ty giao thông công cộng mà mấy người Luke vừa thuê chở thôi, chưa từng nghe qua tu chân giả.
Luke đại linh vu lạnh lùng trừng mắt hắn một cái, ngậm miệng không mở, chỉ yên lặng trầm tư.
Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai.

Tu chân giả này đột nhiên chặn đường, khẳng dịnh là kiếm hắn làm phiền.
Còn như nguyên nhân, khỏi nghĩ cũng biết, tuyệt đối là có liên quan đến cái chết của Tạ Trung Đình.
Bởi vì bọn lão ở Thương Hải chỉ làm có mỗi vụ này.
“Xuống xe.
Thắng cha đó tìm bọn ta trả thù đấy.
” Luke lạnh nhạt nói một câu, mở cửa xe bước ra.
“A? Trả thù? Vì sao? Chúng ta hình như không có gây nên kẻ thù ở Thương Hải mà?” Bốn linh vu kia tịnh không biết chuyện Luke làm, không khỏi cảm thấy có chút kì quái.
Bất quá, Luke không hề giải thích gì cả.
“Tạ Trung Đình là ai giết?”
Triệu Thụy yên lặng đứng ở phía xa, thông qua Minh Linh mặt nạ, nhìn năm linh vu xuống xe, hỏi một câu.
“Ta.
” Luke bước lên nửa bước, trầm giọng nói, ánh mắt âm lãnh loanh quanh trên người Triệu Thụy.
“Ngọc Quan Âm ở trên tay ngươi?”
“Không sai.
” Luke đại linh vu trả lời ngắn gọn hai chữ, không nói thừa chút nào.
“Ngươi và Ngọc Quan Âm lưu lại, những người khác có thể đi.
” Triệu Thụy buông thõng hai tay, lạnh nhạt nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.