Thần Ma Chi Mộ

Chương 32: Thiên Niên Tham Hoàng Vương Sâm Ngàn Năm






Thở một hơi dài, Lâm Bảo Đức hai tay chắp sau lương, thuận miệng hỏi mấy dược sĩ một câu: "Mọi thứ đều vẫn bình thường chứ."
"Đều bình thường, không có chuyện gì." Gã dược sĩ đuổi Triệu Thụy đi cười cười, cố làm cho không khí bớt trầm muộn, "chỉ có một tên tiểu tử ngốc cầm cây sâm giả đến đây bày đặt làm bộ(1) hỏi sâm linh."
"Đúng đấy! Ở đâu lại có loại nhân sâm mà toàn thân lại tỏa ra một màu vàng nhạt, còn lại là một cây lớn nữa chứ.
Thứ này rõ là quá giả rồi." Một dược sĩ khác cũng phụ họa nói theo, "chắc là chỉ đem cà rốt đến giả làm đồ thật thôi!"
"Nhân sâm màu vàng nhạt?"
Lâm Bảo Đức bây giờ đối với hai chữ nhân sâm này đặc biệt mẫn cảm, nghe nói vậy trong lòng không khỏi nhảy dựng, huyết áp cũng tăng lên vài phần.
Bởi vì, trân bảo quý hiếm - sâm vương ngàn năm - mà lão mơ tưởng bấy lâu chính là toàn thân cũng tỏa ra màu vàng nhạt!
Đương nhiên, bởi vương sâm ngàn năm rất trân quý hiếm hoi, vậy cây nhân sâm màu vàng nhạt mà được đem đến nhà rất có có thể đồ giả nhân tạo.
Nhưng …… ngộ nhỡ nó đúng là thật thì sao?
Hiện tại, Lâm Bảo Đức cho dù chỉ có một chút hy vọng nhỏ nhoi nhất định sẽ không bỏ qua, lão liền vội hỏi:
"Cái tên tiểu tử mang cây nhân sâm màu vàng nhạt đó đến đây giám định đang ở đâu?"
Tên dược sĩ kia bị dọa cho hoảng sợ(2) đáp: "Vừa mới rời khỏi, phỏng chừng giờ vẫn còn chưa đi xa."
"Đồ ngu! Vậy ngươi đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đuổi theo cho ta!" Lâm Bảo Đức lớn tiếng quát mắng, tức đến độ chòm râu bạc trắng muốn dựng ngược lên, hận không thể đạp cho hắn một cước.
Nếu cây nhân sâm vàng nhạt kia thật sự là vương sâm ngàn năm trong truyền thuyết, mà lão lại để xổng(3) tên gia hỏa này, ngay cả giết người lão cũng nghĩ tới.
"Vâng, vâng, tôi đi ngay đây."
Gã dược sĩ vội vàng gật đầu, hoảng hốt bối rối(3) phóng ra khỏi cửa.
Hắn làm trong tiệm dược đã hai mươi năm, cho tới giờ cũng chưa từng thấy tính tình Lâm Bảo Đức phát nộ đến như vậy.
"Thật khó nghĩ …… chẳng lẽ trên đời thật có nhân sâm màu vàng nhạt? Ta như thế nào cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe nói qua a?"
Hắn trong lòng thầm kêu khổ, nếu quả đã bất cẩn bỏ qua đồ thật, chén cơm của hắn có lẽ không được bảo đảm rồi.
Lâm Bảo Đức cũng chạy đuổi theo sát phía sau gã dược sĩ.
Triệu Thụy hiện giờ vẫn chưa đi xa, nên gã dược sĩ sau khi ra tiệm dược chẳng mất nhiều thời gian đã thấy được bóng lưng của hắn, vội vàng đuổi theo, chạy đến vỗ vai của hắn nói:
"Này! Chờ đã, tiểu huynh đệ, cậu hãy tạm chờ một chút."
Triệu Thụy quay đầu lại liếc nhìn, không ngờ phát hiện đó chính là gã dược sĩ của tiệm dược Bảo Đức, vì vậy dừng chân lại, lạnh nhạt nhìn hắn hỏi: "Tìm tôi làm gì?"
Gã dược sĩ có chút xấu hổ vừa cười vừa nói: "Cây nhân sâm vừa rồi mà cậu cầm, ta chưa có xem kỹ lắm nên đã nói là giả, giờ cảm thấy đã có hơi quá hấp tấp.
Không biết cậu có thể đem ra cho ta xem một lần nữa hay không?"
"Trình độ của ông chưa đủ, nhãn lực quá kém, có đem cho ông xem cũng vô ích(5), tôi không muốn lãng phí thời gian."
Triệu Thụy bĩu môi, muốn quay người bỏ đi, gã dược sĩ sợ hãi vội vàng kéo hắn lại, năn nỉ nói: "Đừng đi, ngàn vạn lần đừng đi.
Nhãn lực ta đúng là kém, nhưng trình độ của ông Lâm lại là hạng nhất lưu, tuyệt đối có thể giám định được nhân sâm của cậu!"
"Ông Lâm? Ông Lâm nào?"
"Chính là ông chủ của tiệm dược chúng ta, giáo sư Lâm Bảo Đức.
đừng nói là y thuật, thậm chí nghiên cứu về tài dược Trung Y(6) của ông ấy ở trong nước cũng là đứng hàng đầu!"
Dược sĩ vì muốn giữ lại Triệu Thụy, đền bù cho sai lầm mà chính mình vừa rồi phạm phải, đã không tiếc lời tâng bốc ông chủ của mình.
"Ài Ài, cũng không thể nói là đứng đầu, nhưng ta hành y khám bệnh đã vài chục năm, đối với sự nhận biết của tài dược cũng là có chút tự tin.
Tiểu huynh đệ, cậu có thể lại đem cây nhân sâm ra cho ta xem một chút không?" Lâm Bảo Đức vừa kịp chạy đến khiêm nhường nói vừa nhìn Triệu Thụy, ánh mắt có chút trông đợi.
Triệu Thụy lớn lên ở Đông An, đối với danh tiếng của Lâm Bảo Đức sớm có nghe đến, nhưng người thì lại mới gặp lần đầu.

Bây giờ thấy lão tự mình đuổi đến đây, trong lòng biết lão già này dám chắc đã có hứng thú với nhân sâm của mình rồi.
Nghĩ cũng không ra tìm người giám định cây nhân sâm cũng rắc rối đến như vây.
Triệu Thụy thầm rủa một hồi, nhưng rốt cuộc cũng lôi cây nhân sâm ra.
Nếu người ta đã nguyện ý muốn giúp mình giám định, dù ban đầu chuyện này có chút không vui cũng không cần phải so đo.
Lâm Bảo Đức cầm lấy gốc nhân sâm xăm xoi, lật qua lật lại, chăm chú quan sát một cách cẩn thận.
Bề mặt cây sâm tản mát màu vàng nhạt bóng lưỡng, ẩn chứa linh vận(7) mê người.
Hương sâm kỳ dị xộc vào mũi hắn, khiến cho tinh thần của lão lập tức phấn chấn, toàn thân thư thái, cả người như thể cũng trẻ ra rất nhiều.
Chỉ mới ngửi mùi hương mà đã có loại công hiệu như vầy, nếu được dùng như thuốc thì hiệu quả sẽ như thế nào?
Lâm Bảo Đức trở nên kích động, tay đang cầm cây nhân sâm cũng có chút run rẩy.
"Đúng rồi, đúng rồi, đây đúng là vương sâm ngàn năm! Không ngờ rốt cục ta đã tận mắt thấy được loại kỳ trân quí hiếm này! Với hiệu lực của cây vương sâm ngàn năm này, cho dù chỉ dùng một miếng nhỏ cũng đủ để làm cho bệnh tình của bà nhà ta(8) tự khỏi a!"
Lâm Bảo Đức miệng lẩm bẩm thì thào, chòm râu trắng như cước run lên từng chập, biểu tình trên mặt không ngừng biến hóa, nửa cười nửa khóc(9).
Bởi vì quá nhập tâm, lão hoàn toàn quên mất bây giờ mình đang đứng ở trên khu Tây lộ nhộn nhịp.
Những người đi đường qua lại gần đó dùng một ánh mắt quái dị nhìn lão già này, ai nấy cũng đều nghĩ rằng lão là một người điên.
Gã dược sĩ nọ cũng là bị dọa cho hoảng lên.
Làm việc bên Lâm Bảo Đức bấy lâu hắn cũng chưa từng thấy lão thất thố đến như vậy, vội vàng vỗ vỗ lưng lão kêu lên: "Ông Lâm! Ông Lâm! Ông không có chuyện gì chứ?"
Lâm Bảo Đức bị vỗ cho như vậy, cả người cũng run lên, đến lúc này mới hồi phục lại tinh thần.
Quay đầu nhìn chung quanh, cảm nhận được ánh mắt khác thường mọi người ném về phía mình, nhất thời hiểu được chính mình vừa rồi đã có chút quá kích động, mặt lão nhất thời đỏ lựng.
"Không có chuyện gì, ta không có chuyện gì." Lão chấn tĩnh lại tâm tình đang bị kích động, nói.
"Cây …… cây nhân sâm này là thật sao?" Gã dược sĩ dò hỏi một câu.
"Nói nhảm, bảo bối thật đến không thể thật hơn mà tên ngu ngốc nhà ngươi lại cho rằng nó là hàng giả!" Lâm Bảo Đức nhịn không được hung hăng trừng mắt liếc hắn quở trách.
Nếu không phải bản thân mình kịp thời đuổi theo, e rằng vương sâm ngàn năm này đã vuột khỏi tầm tay(10) rồi.
Nhận phải sự chỉ trích, gã dược sĩ vẻ mặt ngây ngốc đứng sựng ở đó, không dám hé miệng phản bác.
Vừa giáo huấn gã dược sĩ xong, Lâm Bảo Đức cầm chặt cây vương sâm ngàn năm trong tay, quay mặt qua, dùng một khẩu khí thương lượng nói với Triệu Thụy: "Nơi này nói chuyện không được tiện, hãy vào trong nhà ta nói chuyện rõ ràng hơn được không?"
Triệu Thụy có chút nghi hoặc nhìn một vòng trên mặt Lâm Bảo Đức, thầm nghĩ: Lão già này chắc không có ý định muốn đoạt lấy nhân sâm chứ?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn gật đầu đáp ứng.
Nhân phẩm y đức của Lâm Bảo Đức hình như cũng không tệ lắm, ắt hẳn sẽ không làm ra cái việc dối người gạt ta(11) gì đó.
Cho dù có thật lỡ xảy ra chuyện như vậy, với thực lực của hắn chẳng lẽ lại sợ một lão già sáu bảy mươi tuổi sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.