Thần Ma Chi Mộ

Chương 237: Sát Cơ






“Ừ, ông đã đáp ứng, vậy là quá tốt rồi!” Bá Đức mỉm cười chỉ chỉ “Tôi nhớ, đi qua hai ngã tư nữa, dường như có một tòa cao ốc còn chưa xây xong đã bỏ hoang, không bằng chúng ta đi đến đó, thế nào?”
“Đây là một đề nghị rất không tệ.” Triệu Thụy cũng cười nói.
Hai người đang đứng nói chuyện ngay ở cổng trường, bất cứ lúc nào cũng có học sinh và giáo viên vào vào ra ra.
Thế nhưng, mọi người thấy hai người hòa hòa khí khí, nét cười đầy mặt, đều cho là lão hữu gặp nhau, làm sao nhận ra được sát cơ sâm lãnh ẩn tàng đằng sau nét cười đó.
Bá Đức đi trước dẫn đường, Triệu Thụy đi sau lưng hắn cách ba bước chân, cùng tới tòa cao ốc bỏ hoang ấy.
Tòa lầu bỏ hoang mà Bá Đức chỉ chiếm diện tích cực lớn, xây được quá nửa, cũng không biết đã bỏ hoang bao lâu, tường gạch màu hồng đã lộ hết ra, bên trên đầy những vết tích gió mưa tàn phá.
Trong tòa lầu càng là cảnh tượng suy tàn, gạch vụn tùy ý vứt khắp nơi, trên mặt đất đầy bụi xi măng, mười mấy ống thép đã rỉ sét loang lổ chất chồng bên trái.
Tối mùa đông, đêm càng xuống nhanh, trong tòa lầu này cơ hồ đã chìm vào một mảnh hắc ám.
Cho dù bên ngoài tòa nhà đường phố sầm uất, lúc nào cũng có tiếng xe tiếng người truyền vào, vang dội trong tòa lầu trống rỗng.
Thế nhưng, những phồn hoa huyên náo này, phảng phất như vẳng lại từ một nơi nào đó không thể xa hơn, mà tòa cao ốc đã bị thời gian tàn phá cho suy bại chịu hết nổi này lại ngăn cách hết tất cả phồn hoa náo động đó ở ngoài, tự thành một thế giới cô tịch lãnh mạc.
Hai người đi vào sâu trong tòa nhà mới dừng lại.
Bá Đức từ từ xoay người, đánh giá trên dưới Triệu Thụy mấy cái, mỉm cười nói: “Ta nên gọi ngươi là Triệu lão sư, hay là… người mang mặt nạ bạc?”
“Chỉ là kêu gọi thôi mà” Triệu Thụy thần sắc bình tĩnh, tựa hồ đã sớm đoán trước, tịnh không có phủ nhận “Ta chỉ là có chút bất ngờ, ngươi lại tìm ra ta nhanh vậy.”
Bá Đức cười cười: “Đó là vì ta nắm tin tức nhiều hơn người khác.

Ta từ đầu đã cảm thấy kì quái, mỗi khi nữ nhân kêu là Vân Phương ấy gặp nguy hiểm, người mang mặt nạ bạc đều xuất hiện đúng lúc, vụ cướp ngân hàng đã vậy, vụ cơ nhân chiến sĩ La Tân cũng thế.
Điều này chỉ nói lên một vấn đề, ở gần mẹ con Vân Phương, nhất định có cường giả bảo hộ.
Đương nhiên chỉ căn cứ vào điều này, ta không thể xác định thân phận của ngươi.
Bất quá, vừa khéo là hôm qua ngươi lại chủ động tìm tới cửa.
Ừ, thật ra, từ cái nhìn đầu tiên, ta đã xác định ngươi là một cường giả, kết hợp với những tài liệu ta đã kiếm được từ trước, thân phận thực sự của ngươi tự nhiên là được hình dung rõ ràng.”
“Bá Đức tiên sinh thật lợi hại, khiến cho người ta bội phục.” Triệu Thụy nhẹ nhàng vỗ tay, “Ông đã biết thân phận của tôi, không biết ông có thể giới thiệu thân phận của ông không?”
“Ta là kẻ phản bội trong Huyết tộc, Bá Đức, cũng từng có người kêu ta là Huyết tinh công tước.” Bá Đức nho nhã lễ độ nói.
“Huyết tinh công tước?” Triệu Thụy hơi giật mình, huyết tộc công tước trong cả huyết tộc, thuộc về hắc ám sinh vật gần với hạch tâm quyền lực nhất, thực lực cường đại, số lượng cực kì ít ỏi.
Không ngờ là, trước mặt mình lại xuất hiện một tên!
Rốt cuộc là thế lực nào, lại có thể sai khiến được hắc ám sinh vật cường đại thế này?
Bọn chúng lại muốn tìm vật gì?
Triệu Thụy trong lòng phán đoán như vậy, nhưng trên mặt lại cười hỏi: “Thứ lỗi cho sự mạo muội của tôi, không biết ông cuối cùng là đại biểu cho ai vậy?”
Bá Đức sâu sắc nhìn hắn một cái, sau đó nói: “Thật ra, nói cho ngươi cũng không có quan hệ gì, ta đại biểu cho Điện Thần tập đoàn.”
“Điện Thần tập đoàn? Triệu Thụy hơi giật mình, cảm thấy thập phần bất ngờ.
“Đó là một trong ba tập đoàn vũ khí quân sự lớn nhất thế giới, vô duyên vô cớ phái sát thủ đến tìm mẹ con Vân Phương làm gì?”
Bá Đức nói: “Vì Huyết Thủy Tinh.
Giới cao tầng của Điện Thần hoài nghi mẹ con Vân Phương trong lúc vô ý, lượm được Huyết Thủy Tinh.”
“Huyết Thủy Tinh?” Triệu Thụy tuy đã đoán được, tập đoàn Điện Thần đang tìm một thứ vật phẩm thần bí gì đó, nhưng tên của vật phẩm, lại lần đầu tiên nghe nói.
“Ngươi không biết lai lịch của Huyết Thủy Tinh?” Bá Đức không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ “Huyết Thủy Tinh trước nay là Huyết tộc chí bảo.
Ngàn năm trước, tám vị vu sư cường đại nhất hắc ám thế giới, đem hàng vạn tiên huyết nhân loại, dùng hắc ám ma pháp đề luyện gia công, ngưng tụ thành một khối huyết sắc tinh thể, trong Huyết Thủy Tinh này uẩn hàm năng lượng hắc ám cực kì cường đại, có thể nâng cao thực lực của bất cứ hắc ám sinh vật nào, đối với bọn họ rất có lợi ích.
Không chỉ vậy, lực lượng hắc ám chứa trong Huyết Thủy Tinh, thậm chí còn có thể cải tạo nhân loại bình thường, khiến họ có lực lượng gần bằng lang nhân và Huyết tộc!”
Triệu Thụy nghe được, hốt nhiên minh bạch, Điện Thần tập đoàn sở dĩ chế tạo được Cơ Nhân Chiến Sĩ cường đại như vậy, nguyên nhân bên trong là vì có Huyết Thủy Tinh.
Lúc này, chỉ nghe Bá Đức nói tiếp: “Bất quá, muốn sử dụng Huyết Thủy Tinh, lại tịnh không dễ dàng, phải nhỏ máu của mình lên Huyết Thủy Tinh, hình thành một cái huyết chi khế ước, rồi mới có thể khởi động hắc ám năng lượng trong Huyết Thủy Tinh, cao tầng của Điện Thần tập đoàn, lúc đầu tìm được Huyết Thủy Tinh, đã từng làm qua cách này.
Phải biết, Huyết Thủy Tinh này chính là Huyết tộc chí bảo, trong mắt của đa số người, là vật tà ác, giáo hội đối với nó ghét cay ghét đắng, cho nên một khi bí mật của Huyết Thủy Tinh này công khai, Điện Thần tập đoàn nhất định sẽ phải chịu tập kích hai mặt của giáo hội và hắc ám thế giới, trước mặt hai cổ thế lực này, cho dù Điện Thần công ti có cường đại hơn, cũng đương nhiên phải tan tành tro bụi.
Triệu Thụy gật gật đầu: “Cho nên, bọn họ mới năm lần bảy lượt phái sát thủ đến Đông Hồ, tìm kiếm huyết tinh thạch, đến cuối cùng, thậm chí còn mời ông đến.”
“Phi thường chính xác.” Bá Đức bật ngón tay “Triệu tiên sinh, ta biết, ngươi đối với Điện Thần tập đoàn có khúc mắc.
Thật ra, nếu như có người đối đầu với Điện Thần tập đoàn, ta đúng là cầu còn không được, bỏi vì, ta đối với mấy thằng cha đó phi thường chán ghét.
Chỉ là, giữa ta với Điện Thần tập đoàn có một khoản giao dịch, cho nên ta phải mang Huyết Thủy Tinh trở về, giao cho bọn họ.
Triệu tiên sinh, giữa hai chúng ta tịnh không có bất kì cừu hận gì, nếu như ngươi nguyện ý phối hợp, đem Huyết Thủy Tinh giao cho ta, thế thì ta cảm thấy, giữa hai chúng ta không cần phải xung đột, ngươi cảm thấy thế nào?”
Triệu Thụy giang hai tay ra: “Ta cũng muốn giao Huyết Thủy Tinh cho ngươi lắm, nhưng vấn đề là, ta căn bản chưa từng nhìn thấy vật này.”
“Thật sao?” Bá Đức đương nhiên không tin lời Triệu Thụy, nét cười trên mặt nhanh chóng ẩn đi, trong mắt phủ một tầng sát khí “Chuyện này thật khiến người ta tiếc nuối a!”
Triệu Thụy không nhanh không chậm lấy Minh Linh mặt nạ từ Càn Khôn giới chỉ ra đeo lên mặt, sau đó lại lấy ra Thị Huyết Ma Đao, nhạt nhẽo nói: “Đúng là khiến người ta tiếc nuối, bởi vì ngươi hoàn toàn không tin tưởng ta.”
Chân khí trút vào trong ma đao, đao mang ám hồng sắc sáng lên, nhuộm xung quanh thành màu ám hồng.
Hai người không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn nhau.
Tòa cao ốc bỏ hoang một lần nữa chìm vào im lặng như tờ, chỉ là khí thế cường liệt từ trên thân hai người tán phát ra, trong không gian rộng lớn, hung hăng va vào nhau, khuấy lên từng trận khí lưu, phát ra tiếng gió vù vù.

Chính vào lúc này, tiếng nữ nhân khóc lóc và tiếng nam nhân thô lỗ chửi rủa đột nhiên từ phía ngoài tòa cao ốc truyền vào, hơn nữa càng lúc càng rõ, càng lúc càng vang dội.
Liền đó, một trận tiếng bước chân lộn xộn vang lên, bốn thanh niên mặt đầy khí tức lưu manh, mang một nữ hài tử xinh đẹp đang khóc thút thít không ngừng tiến vào tòa nhà bỏ hoang, nhìn tình hình, coi bộ định phi lễ với nữ hài tử đó!
“Ồ! Chỗ này vậy mà lại có người? Hơn nữa còn có một thằng ngoại quốc nữa chứ.” Tên lưu manh đi đầu nhìn thấy Triệu Thụy và Bá Đức, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Bất quá, hắn rất nhanh lộ ra thần sắc hung ác, vẫy vẫy tay, hung tợn xua đuổi: “Huynh đệ bọn ta muốn mượn chỗ này làm việc, hai đứa bây mau cút xéo đi!”
Cuộc chiến đấu của Bá Đức với Triệu Thụy vốn sắp triển khai, lại bị bốn tên này cắt ngang, trong lòng sớm đã không vui, nay nghe bọn lưu manh bất kính như vậy, trong lòng lại càng sát cơ cuồn cuộn.
Hắn lạnh lùng nhìn bọn lưu manh một cái, rồi nhạt nhẽo nói: “Phải cút khỏi đây là bọn ngươi.
Mau cút khỏi đây, sau đó quên hết những chuyện đã thấy ở đây đi, ta có lẽ sẽ tha cho các ngươi một tia sinh lộ.”
“Ngươi nói chuyện thật là bực mình à! Lại dám dùng loại khẩu khí đó nói chuyện với lão tử!” Tên lưu manh cầm đầu chẳng những không lĩnh tình, ngược lại còn đại nộ, móc ra một khẩu súng, ngắm vào Bá Đức, miệng điên cuồng gào thét.
“Ngươi đã muốn chết, lão tử thành toàn cho ngươi! Quỳ xuống! Có nghe không? Quỳ xuống cho lão tử! Nếu không ta bắn nổ cái đầu ngươi!”
“Trò hề!”
Bá Đức rất khinh thường nhếch mép hừ lạnh một tiếng, sau đó duỗi một ngón tay, búng ra một cái.
Một cổ lực lượng cực kì cuồng mãnh từ đầu ngón tay hắn tuôn ra, khuấy lên từng trận tiếng rít thê lương, hung hăng đập vào trên thân tên lưu manh.
“Ầm!”
Tên lưu manh ấy liền giống như trên thân mang trăm kí thuốc nổ, đến tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, cả người bị lực đạo cự đại trong chớp mắt xé nát tương, thịt vụn và máu tươi trộn với nhau như những hạt mưa, lả tả rơi xuống, rắc lên mặt đất.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.