Thần Ma Chi Mộ

Chương 227: Đêm Tập Kích Nguy Hiểm






Năm người mười con mắt, dán chặt trên thân ảnh chậm chạp, nắm chặt súng, mở khóa bảo hiểm.
Người đó mang bóng đêm tiến tới, giống như tan cùng một thể với bóng đêm, dung mạo ra sao cũng nhìn không rõ.
Hoàng Vĩ cảm thấy quả tim mình đập có phần nhanh hơn, đến hô hấp cũng không tự giác nhanh lên, không biết sao, hắn hốt nhiên có một loại dự cảm phi thường không tốt, tựa hồ người đang đi đến đó, là nhân vật nguy hiểm cực độ!
Tay cầm súng của hắn càng chặt hơn, lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi.
Hoàng Vĩ cũng không biết chính mình vì sao lại như vầy, theo lý mà nói, hắn làm cảnh sát hình sự đã mười năm, quen thấy sóng to gió lớn, tâm thái hẳn phải phi thường bình ổn mới đúng.
Thế nhưng hiện tại, hắn lại không ức chế nổi sự khẩn trương của mình.
Người đó càng lúc càng gần, Hoàng Vĩ cuối cùng cũng nhìn rõ dung mạo của hắn.
Là một khuôn mặt đường nét nhu hòa, thậm chí có phần anh tuấn, rất nhiều nữ nhân nhìn thấy sẽ phi thường hoan nghênh.
Trên mặt luôn mang một nét cười nhàn nhạt, khiến người ta trong lòng sinh thân cận.
Hắn chính là người do tổng bộ Điện Thần công ti phái ra, cơ nhân chiến sĩ La Tân!
“Áo của thằng cha này phi thường cầu kì, gia cảnh ắt là không tệ, hẳn không phải hắn!” mấy cảnh sát thủ hạ của Hoàng Vĩ nhẹ thở ra một hơi, lẩm bẩm nói.
Rất khó ngờ một công tử trói gà không chặt, lại có thể gây ra huyết tanh hung án tàn nhẫn như vậy.
Có lẽ, đây là một hoa hoa công tử sống trong tòa lầu này, mới vừa đi chơi gái về.
Thế nhưng, Hoàng Vĩ lại không hề cho là vậy, hắn luôn cảm thấy, người này tựa hồ có chút không phù hợp.
Người này tuy trên mặt mang nét cười ôn hòa, thế nhưng trong mắt lại lạnh lùng không có nửa điểm cảm tình, phảng phất không phải là nhân loại!

“Tên này khả nghi! Chỉ sợ chính là hung thủ!” Hoàng Vĩ trong chớp mắt đã xác định thân phận tên này, thấp giọng kêu: “Hành động!”
Mấy cảnh sát thủ hạ của Hoàng Vĩ hơi ngẩn ra, đối với mệnh lệnh của Hoàng Vĩ có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã tỉnh lại, lập tức rút súng, xuống xe, từ mấy hướng xông về phía La Tân.
“Không được động đậy!”
“Giơ tay lên!”
“Nằm sấp xuống đất!”
“Nhanh!”
Năm người Hoàng Vĩ vây chặt lấy La Tân, chĩa súng vào hắn, nghiêm giọng quát lớn, trong đó, Hoàng Vĩ và một cảnh sát khác trên tay cầm vi xung.
La Tân có chút bất ngờ nhìn năm người, tựa hồ không ngờ, lại có cảnh sát mai phục ở đây.
Thế nhưng, hắn tịnh không có thần sắc kinh hoảng, ngược lại còn nhẹ nhàng cười.
Trong nét cười, lại mang sát ý lãnh khốc.
Hoàng Vĩ vừa nhìn thấy La Tân phát cười, trong lòng ẩn ẩn có chút phát lạnh, cảm thấy người này có chút ngược với lẽ thường.
Bởi vì, theo lẽ thường, cho dù là tội phạm hung ác tàn khốc tới đâu, một khi bị năm cảnh sát vây lấy, dù không cảm thấy sợ sệt, cũng sẽ trong lòng phát hoảng.
Nhưng người trước mắt lại như không có chuyện gì, lại còn phát cười ra tiếng!
Đây thực là quá ngụy dị!
Hoàng Vĩ cảm thấy tự mình tựa hồ hơi thiếu khí thế, vội vàng cúi xuống nhìn vi xung trên tay, lấy lại khí thế, sau đó quát: “Cười gì mà cười? Mau nằm sấp xuống! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!”
“Đúng! Mau nằm xuống!” Bốn cảnh sát còn lại, vừa la hét, hai tay vừa dùng súng, chầm chậm ép tới La Tân, chuẩn bị bắt sống hắn.
Chính vào lúc này, trong tròng mắt lạnh lùng của La Tân, hốt nhiên chớp lên.
Mũi chân hắn nhấn lên mặt đất.
Hắn như một tia chớp tiến đến gần một cảnh sát, một quyền nện lên ngực hắn.
Viên cảnh sát ấy kêu thảm một tiếng, ngực liền lõm vào, cả người giống như viên đạn bay về phía sau, nặng nề đập lên chiếc biệt khắc, làm chiếc biệt khắc ấy bị đụng lật dưới thân hắn, phát ra tiếng va chạm to lớn, kính xe vỡ nát ra một mảng!
Tiếp đó, La Tân lật tay vung lại một cái, đầu ngón tay quét qua cổ họng của ba cảnh sát khác.
Cổ họng của ba cảnh sát ấy liền giống như bị lợi nhận cắt qua, trong chớp mắt đã đứt lìa, máu tươi phun thẳng ra.
Trên mặt ba viên cảnh sát lộ ra thần sắc kinh khủng, buông rơi súng, hai tay ôm chặt cổ họng, tựa hồ muốn ngăn máu tươi lại.
Thế nhưng, máu tươi vẫn từ kẽ ngón tay họ chảy ra, chảy xuống đất.
Bọn họ há to miệng, ôi ối kêu hai tiếng, sau đó nặng nề ngã xuống đất, thân thể co giật hai cái, rồi không động đậy gì nữa.
Hoàng Vĩ trên mặt lộ ra thần sắc không thể tin nổi, ông ta sao cũng không ngờ được, vừa rồi rõ ràng còn chiếm ưu thế tuyệt đối, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, bốn đồng sự của mình, lại chết thảm trên tay tên hung phạm trước mắt này!
Mà tên hung phạm này, lại một bộ dáng nhẹ nhàng tự nhiên, thậm chí đến đầu ngón tay cũng không hề thấm ướt chút nào.
Hoàng Vĩ cơ hồ không hề suy nghĩ, theo phản xạ siết cò súng, vi xung trên tay, liền phun ra lưỡi lửa rừng rực, tiếng súng chói tai, không ngừng vang vọng trong đêm.
Trong chớp mắt, tất cả đạn đập lên người La Tân, làm y phục hắn biến thành như cái tổ ong, mảnh vải tung bay.
Nếu như là người bình thường, một tràng quét này, đủ để khiến hắn khắp người toàn lỗ đạn, máu tươi tung tóe, thế nhưng, La Tân lại như không có chuyện gì, phảng phất như những viên đạn chỉ làm hắn ngứa ngáy.
“Vũ khí của ngươi quá lạc hậu rồi.” La Tân mỉm cười, nhẹ giọng nói một câu.
Nụ cười mỉm này rơi trong mắt Hoàng Vĩ, lại giống như nụ cười mỉm trên mặt tử thần, khiến ông sợ hãi cực độ!
Ông vô luận thế nào cũng không ngờ, trên đời này lại có người hoàn toàn không sợ súng đạn!
Ông còn chưa kịp có lấy một động tác, La Tân đã duỗi một tay ra, cánh tay hắn mạnh mẽ vặn xuống, nắm khẩu vi xung ấy vào trong tay.
Hoàng Vĩ thân thể ngồi xổm xuống, đau khổ gào lên, máu tươi từ chỗ cánh tay bị đứt không ngừng chảy ra.
La Tân dùng khẩu vi xung đối chuẩn đầu hắn, móc cò súng.
Hoàng Vĩ bị lực xung kích của đạn làm ngửa ra sau, ngã trên mặt đất, chất lỏng nửa đỏ nửa trắng, chảy xuống đất.
La Tân hừ nhẹ một tiếng, tùy tiện vứt khẩu vi xung qua một bên, hắn không cần dùng thứ vũ khí nguyên thủy kiểu này.
Hắn cũng không quản năm thi thể nằm trên mặt đất, mà tiếp tục tiến về tòa nhà phía trước.
Trong tòa lầu, có mục tiêu của hắn tối nay.
Thế nhưng, La Tân mới đi mấy bước, cước bộ đột nhiên dừng lại.
Bởi vì hắn nhận ra, một cổ khí tức cực kì nguy hiểm, đang ẩn tàng trong bóng tối phía trước, yên lặng chờ hắn tự chui đầu vào lưới.
La Tân trên mặt vẫn mang nụ cười mỉm, chỉ là nụ cười mỉm tỏ ra có chút cứng ngắc.
Trong ánh mắt trước giờ lãnh mạc vô tình, lần đầu tiên tỏ ra vẻ kinh dị!
Gen của hắn, dưới sự điều chỉnh của khoa học tiên tiến nhất trong Điện Thần công ti, đã có thay đổi to lớn.
Lực lượng nhục thể của hắn, thính lực và thị lực của hắn, đều có sự tăng cường mang tính nhảy vọt.
Bất kì bộ phận nào của thân thể hắn, đều có thể biến thành vũ khí giết người khủng bố.
Hắn đã không thích hợp gọi là nhân loại, mà là một vũ khí chiến tranh khủng bố!
Thế nhưng, với ánh mắt nhạy bén như vậy của hắn, lại hoàn toàn không thể xuyên thấu khí tức trong bóng tối, nhìn thấy chân chính diện mục của người đó!
Điều này khiến hắn trong lòng quả thật phi thường chấn kinh!
Đồng tử hắn hơi hơi co lại, cơ bắp trên người căng ra, như tên giương trên cung, sẵn sàng bắn ra.
Đêm mát như nước, ánh trăng trong lạnh từ trên không vãi xuống, đem bóng của La Tân kéo ra thật dài.
Bốn bên rất yên lặng, thậm chí đến tiếng gió cũng không có chút nào.

Tiếng súng và tiếng đánh nhau vừa rồi, tuy kinh tỉnh một ít cư dân gần đó, nhưng tịnh không đủ khiến bọn họ từ trong cái ổ ấm áp đó bò ra ngoài.
“Ngươi là ai?” La Tân dùng một thứ ngữ khí phi thường cứng ngắc, mở miệng hỏi.
Lúc hắn giết người, trước giờ không có thói quen nói chuyện, bởi vì chuyện này thật là thừa thãi.
Thế nhưng hiện tại, hắn lại hi vọng có thể thông qua nói chuyện, thăm dò một chút tình hình của người mang mặt nạ bạc.
Triệu Thụy mang Minh Linh mặt nạ, đứng yên trong bóng tối, ánh mắt xuyên qua bóng tối mịt mùng, rơi trên thân La Tân.
Trận kịch đấu vừa rồi, hắn quan sát từ đầu đến cuối, đối với thực lực của sát thủ này, hắn đã có hiểu biết phi thường rõ ràng.
“Còn ngươi là ai?” Hắn lạnh nhạt hỏi lại một câu.
La Tân thần sắc cứng lại một cái, không nghĩ câu hỏi của mình, lại bị chận ngon ơ như vậy.
“Ngươi chận trước mặt ta, muốn làm gì?” Hắn kìm nén tâm tình, hỏi lại.
“Ta muốn làm gì, ngươi trong lòng ắt rõ ràng, ta ngược lại có chút kì quái, ngươi đến chỗ này định làm gì?” Triệu Thụy không gấp không hoãn tiếp tục hỏi lại “Ngươi phải chăng muốn tìm thứ gì?”
Nụ cười mỉm ngụy trang trên mặt La Tân nãy giờ, lúc này không còn sót chút nào.
Thần tình hắn trở nên lãnh liệt, trên người phát ra sát khí lăng lệ.
“Xem ra vật đó đã đến trên tay ngươi.”
Triệu Thụy mập mờ cười cười, thái độ của La Tân đã chứng thực suy đoán ban đầu của hắn.
La Tân không dò xét ra tình hình của Triệu Thụy, mà hắn cũng không định tiếp tục thăm dò, bởi vì hắn không có thời gian để tiếp tục kéo dài như vậy.
Tuy cảm giác bản năng của hắn cho thấy, người mang mặt nạ bạc này là một đối thủ đáng sợ, hắn vẫn quyết định động thủ.
La Tân nhếch miệng, lộ ra nụ cười thất thường, liền đó, thân hình hắn chớp lên, mạnh mẽ xông qua hướng Triệu Thụy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.