Thần Ma Chi Mộ

Chương 226: Sát Thủ Xuất Hiện






Đại khái là chịu ảnh hưởng bởi tin tức trên báo, Vân Phương buổi sáng lên lớp có chút tâm thần bất an, thậm chí còn phạm phải mấy sai lầm cấp thấp, chuyện này làm học sinh của cô cảm thấy có chút bất khả tư nghị.
Bởi vì trình độ chuyên môn của Vân Phương trong cả Đông Hồ mà nói, đều là hạng nhất.
Vân Phương cũng tự cảm thấy trạng thái phi thường không tốt, sau khi tan học trực tiếp trở về văn phòng, ngồi ở chỗ mình, ôm trán, tư tưởng phi thường hỗn loạn.
Cô tựa hồ có thể cảm thấy, có nguy cơ vô hình, đang từng bước tiến tới gần cô và Vân Liên.
“Này, Vân lão sư, cô sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái? Có muốn đi bệnh viện không?” Lý lão sư thấy cô trạng thái không tốt, bèn hỏi một câu.
“Không có.
Tôi rất tốt.
Cảm ơn.” Vân Phương cười cười.
Lý lão sư thấy Vân Phương nói vậy, cũng không tiện hỏi nhiều, gật gật đầu, cắp sách đi ra ngoài, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Vân Phương.
Vân Phương đang muốn yên lặng một chút, một thanh âm có chút già nua, đột nhiên từ ngoài cửa truyền vào: “Xin hỏi Vân lão sư có ở đây không?”
Vân Phương có chút bất ngờ quay đầu lại nhìn, thấy một trung niên nam tử thân mặc áo khoác ngắn, thân thể cường tráng, nhãn thần lăng lệ, dẫn theo bốn người thanh niên đi vào.
“Các người là ai? Kiếm Vân lão sư làm gì?” vào thời khắc không bình thường, tính cảnh giác của Vân Phương đặc biệt cao, cô tịnh không có trực tiếp trả lời, mà trước tiên hỏi lại một câu.
“Chúng tôi là người của đội cảnh sát hình sự, vị này là đội trưởng của chúng tôi Hoàng Vĩ Hoàng cảnh quan” một thanh niên giành trả lời.
Vân Phương nghe nói đối phương là cảnh sát, không khỏi ngầm thở phào một hơi: “Tôi chính là Vân Phương, các người muốn biết chuyện gì?”
Hoàng Vĩ cười cười, cũng không vội trả lời, mà bước tới bên cạnh Vân Phương, kéo chiếc ghế tựa ở kế bên, ngồi xuống, lúc này mới mở miệng nói:

“Lúc đại ngân hàng kiếp án phát sinh ở phố đi bộ, cô là con tin hả?”
Vân Phương gật gật đầu, trong lòng có chút kì quái, viên cảnh sát này sao biết rõ rồi còn hỏi.
“Mấy ngày nay có mấy người con tin trong ngân hàng kiếp án bị giết, thậm chí bị tàn khốc diệt môn, chuyện này cô hẳn cũng biết?” Hoàng Vĩ lại hỏi tiếp một câu.
Gừng đúng là càng già càng cay, ông ta ngắn ngủi chỉ hai câu, đã đem sự khẩn bách và nguy hiểm của sự tình, chỉ ra phi thường rõ ràng.
Vân Phương sắc mặt hơi đổi, lại tiếp tục gật đầu.
Hoàng Vĩ nhìn rõ phản ứng của cô, biết đã đến lúc, bèn thân thiết nói: “Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi cô, hi vọng cô có thể trả lời như thật, chuyện này đối với việc chúng tôi sớm ngày phá án, bảo đảm an toàn cho thị dân, có tác dụng mười phần trọng yếu.”
Nói xong, ông ta không chờ Vân Phương trả lời, đã bắt đầu hỏi.
Vân Phương dù sao cũng là nữ tử yếu ớt, trong khi tâm hoảng ý loạn, tự nhiên là không gì biết được mà không nói ra, hi vọng chính mình có thể cung cấp manh mối hữu dụng, để cảnh sát sớm ngày phá án, bảo đảm an toàn cho cô và Vân Liên.
Cuộc điều tra của cảnh sát kéo dài đến mấy tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Bất quá, bọn họ từ chỗ Vân Phương cơ hồ không kiếm được manh mối nào hữu dụng.
Bởi vì, cách nói của Vân Phương và những con tin khác trong vụ án, cơ hồ hoàn toàn giống nhau!
Hoàng Vĩ và những cảnh sát thủ hạ của ông ta, cũng không cảm thấy thất vọng gì nhiều, bởi vì điều này đều nằm trong vòng dự liệu của bọn họ, nếu như quả thật tìm thấy manh mối gì, đó mới là mừng ngoài ý muốn.
“Vân lão sư, nếu như cô cảm giác thấy sinh mạng của mình bị uy hiếp, thế thì chúng tôi có thể trong bóng tối âm thầm bảo vệ cho cô.” Sau khi hỏi cung xong, Hoàng Vĩ cười nói.
Câu này của ông ta nói rất đường đường chính chính.
Kì thật là muốn đem Vân Phương làm mồi nhử, dụ hung án chủ phạm xuất hiện.
Sự thật, không cần Vân Phương có đáp ứng hay không, cảnh sát đều tiến hành âm thầm bảo vệ những con tin may mắn sống sót trong ngân hàng kiếp án, ôm cây đợi thỏ, chờ thủ phạm hung án liên hoàn xuất hiện.
Bất quá, không quản thế nào, đối với Vân Phương mà nói, điều này hiển nhiên là tin tức tốt, chí ít khiến cô có chút cảm giác an toàn, quả tim trước giờ vẫn bóp chặt, nay đã buông ra, thần kinh vốn căng thẳng, cũng thư giãn không ít.
Cô cảm thấy, nếu như có cảnh sát bảo vệ, hẳn có thể bảo đảm cho an toàn của cô và Vân Liên.
Sự tình làm xong, Hoàng Vĩ năm người cáo biệt Vân Liên, rời khỏi văn phòng.
Lúc ra khỏi cửa, vừa đúng lúc gặp Triệu Thụy đi dạy về..
Triệu Thụy có tiếp xúc rất nhiều lần với cảnh sát, rất thấu hiểu cảnh sát, bởi vậy, nhìn một cái đã nhận ra thân phận mấy người này, trong lòng liền lưu ý.
Tiến vào văn phòng, phát hiện cả văn phòng rộng lớn, chỉ có một mình Vân Phương, bèn làm bộ không có chuyện gì hỏi: “Vân lão sư, mấy người vừa rồi làm gì vậy?”
“Cảnh sát.
Kiếm tôi tìm hiểu một ít tình huống, đồng thời chuẩn bị tiến hành bảo vệ đối với tôi và Liên Liên.”
Triệu Thụy cầm lấy cái tách giữ nhiệt trên bàn làm việc của mình, uống một ngụm trà, bôi trơn cổ họng, sau đó cười nói: “Há? Đây đúng là chuyện tốt.
An toàn của cô và Vân Liên được đảm bảo rồi.”
Miệng tuy nói thế, nhưng thực tế trong lòng hắn tịnh không cho là vậy.
Đoạn thời gian gần đây phát sinh hung án liên hoàn, cơ hồ có thể khẳng định, có liên quan mật thiết với ngân hàng kiếp án mười mấy ngày trước.
Chuyện này cho thấy, hung thủ của vụ án có quan hệ phi thường mật thiết với bốn tên cướp trước kia, thuộc về một thế lực chưa biết.
Bốn tên cướp đều là những đỉnh cấp dong binh có trình độ quân sự rất cao, thực lực cực kì cường hãn, với thực lực của bốn dong binh, đủ để khiến cho phía cảnh sát tổn thất thảm trọng.
Cho dù như vậy, bốn dong binh đó vẫn thất bại, dựa theo lẽ thường mà phán đoán, người phái ra lần này, khẳng định phải lợi hai hơn nhiều so với bốn dong binh kia!
Triệu Thụy trong lòng cười khổ một cái, hắn thật không biết, sự bảo vệ của cảnh sát có thể mang lại tác dụng bao lớn.
Vừa uống trà, hắn vừa suy nghĩ tiếp, cảm thấy trước mắt tựa hồ che phủ một đám sương mù, khiến hắn khó có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bất luận là mời cố dong binh, hay là phái ra sát thủ lợi hại hơn, hao phí bên trong, tuyệt đối là một con số khiến người ta kinh dị.
Thế lực ẩn tàng trong bóng tối ấy, vì sao phải tiêu tốn nhân lực vật lực lớn như vậy?
Chẳng lẽ, bọn họ đang tìm kiếm vật gì trọng yếu?
Triệu Thụy nghĩ tới đây, mê vụ trong lòng liền tan đi quá nửa, một chuỗi sự kiện xảy ra trong đoạn thời gian này, đều đã có giải thích.
Bất quá, đối phương đến cùng tìm kiếm đồ vật trọng yếu gì, hắn không thể đoán ra.
Dạy xong một ngày ở trường, Triệu Thụy cùng Vân Phương mang Vân Liên như thường lệ cùng quay về nhà.
Vừa ra khỏi cổng trường, hắn liền nhạy bén phát hiện, phía sau có mấy người không gần không xa đi theo.
Triệu Thụy trong lòng rõ ràng, đây đại khái là cảnh lực của bên cảnh sát bố trí, âm thầm bảo vệ.
Trở về trong nhà, Triệu Thụy ăn xong cơm tối, liền như thường lệ, bắt đầu tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết.
Thiên đạo đền đáp sự cần cù, nếu muốn đề thăng thực lực, sớm ngày phi thăng, thế thì phải nỗ lực tu luyện.
Đương nhiên, hắn cũng bỏ ra một bộ phận cảm giác, cẩn thận chú ý động tĩnh xung quanh.
Tuy dưới lầu có năm cảnh sát nấp trong xe, nhưng hắn tịnh không cho là, mấy cảnh sát đó, có thể bảo vệ được Vân Phương và Vân Liên.
Chỉ sợ đến cuối cùng hắn vẫn phải tự thân xuất thủ.
Bất quá, Triệu Thụy trong lòng ẩn ẩn có chút mong chờ, hắn muốn thấy, sát thủ được phái đến, đến cùng là nhân vật kiểu gì.
Thời gian từng chút một trôi qua, đêm càng dần dần khuya, ánh đèn ở những tòa lầu xung quanh, từng bóng một tắt xuống, yên lặng dần dần bao phủ toàn thành.
Đại khái biết có cảnh sát bảo vệ, Vân Phương và Vân Liên sớm đã an tâm ngủ, chỉ còn lại Triệu Thụy và mấy viên cảnh sát canh đêm, vẫn như cũ không nghỉ ngơi.
Hoàng Vĩ mang bốn đồng sự phân biệt nấp trong hai chiếc biệt khắc, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cửa lớn tòa nhà nơi Vân Phương cư ngụ, tay trái cầm miếng bánh mì khô, tay phải cầm chai nước suối, vừa ăn vừa uống.

Đây là bữa ăn đêm của bọn họ.
Kì thật, với chức vị của Hoàng Vĩ, theo đạo lí mà nói, không cần phải theo sát bảo vệ cho Vân Phương.
Thế nhưng, Đông Hồ đoạn thời gian này, liên tiếp hai ba lần xuất hiện mấy vụ đại án, đặc biệt là đoạn thời gian trước xảy ra ngân hàng đại kiếp án, đến trên tỉnh cũng rất chấn kinh, cục trưởng công an Đông Hồ, càng vì vậy mà sứt đầu mẻ trán.
Mấy ngày nay phát sinh liên hoàn hung án, càng có thể có liên quan với ngân hàng kiếp án, cục trưởng công an tự nhiên là vạn phần khẩn trương, không dám có nửa điểm buông lỏng, chỉ sợ lại xuất hiện tử thương quy mô lớn như ngân hàng đại kiếp án!
Vì để phá án, hiện tại đừng nói một trung đội trưởng hắn, cho dù là đại đội trưởng, cũng thâm nhập tiền tuyến, nghiêm phòng tử thủ như thường, vô luận thế nào cũng phải bắt hung phạm về quy án.
“Buồn ngủ muốn chết.” Lúc này, một viên cảnh sát ngáp nói.
“Mới hai giờ đã kêu buồn ngủ! Sau này có gì ngươi chịu đó.” Một viên cảnh sát khác cười chọc “Với lại lần này còn là ngày đầu tiên, vụ án không biết bao giờ mới kết thúc, ngươi cứ từ từ chịu đựng đi.”
“Đáng chết, nếu ta tìm ra hung phạm, nhất định phải đánh chết hắn!” viên cảnh sát đầu tiên oán hận nói “Hại ta suốt đêm không được ngủ.”
“Thế thì cũng phải bắt được đã rồi mới nói.
Nếu hung phạm giống như tụi cướp ngân hàng hồi trước, có hỏa lực khủng bố, nói không chừng, đi đứt chính là bọn ta.” Một cảnh sát khác ám ảnh nói.
Lần chiến đấu trước, hắn ở hiện trường.
Hoàng Vĩ lại không để ý cười nói: “Cho nên lần này, ta đặc ý tự thân xin cấp trên hai vi xung, cho dù đối phương hỏa lực rất mạnh, cũng có thể đánh một trận.”
“Thật sao? Ha ha, vẫn là đội trưởng nghĩ chu đáo.”
“Hai vi xung đối phó với hung phạm, tuyệt đối đủ rồi, dù sao bọn cướp như lần trước, cũng không nhiều lắm, hai viên cảnh sát mừng ngoài tưởng tượng, vỗ mông ngựa như sóng đánh.
Đúng lúc đó, cảnh sát trên chiếc xe kia truyền lại báo cáo: “Đội trưởng, phía sau bên phải chúng ta, phát hiện một bóng người khả nghi!”
Ba người Hoàng Vĩ trong lòng liền phát hoảng, ngừng cười nói, nín thở, quay nhìn về sau.
Bọn họ liền thấy, một bóng người thân hình cao lớn, từ trong bóng đêm hiện ra thân hình, thõng tay, không gấp không hoãn bước về phía bên này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.