Thần Ma Chi Mộ

Chương 222: Chém Giết






Mạnh Giai bị Triệu Thụy chém một đao, tuy không thụ thương, nhưng trong lòng lại rất phẫn nộ!
Hắn rống giận một tiếng, múa đại kiếm trên không, đại kiếm bỗng bùng ra hắc sắc hỏa diễm, vô số hắc khí dày như mực, từ đại kiếm tán phát ra.
Nhiệt độ bốn bên giống như trong chớp mắt bị kéo tụt xuống, nhanh chóng giảm mạnh, trong đại điện thậm chí còn có những chấm tuyết nhỏ từ không trung rơi xuống.
Hắc khí từ trong thanh đại kiếm tán phát ra càng lúc càng dày đặc, sau đó tụ lại với nhau thành một đám mây đen to lớn, trong đám mây đen còn ẩn ẩn nhìn thấy vô số hung hồn lệ quỷ, hung dữ gào thét trong đó!
Mạnh Giai hai tay nắm chuôi kiếm, sau đó mạnh mẽ dùng lực vung một cái, chỉ thấy vô số lệ quỷ hung hồn, từ trong đại kiếm của hắn xông ra, phô thiên cái địa xông về phía Triệu Thụy!
Triệu Thụy thần sắc chợt nghiêm túc, lòng biết một kích này của Xung thiên tướng quân Mạnh Giai lăng lệ vô tỉ, bèn vội vàng hất tay, khởi động Không Gian Thần Trạc, thử giở trò cũ, trong chớp mắt biến đến bên trái Mạnh Giai, chuẩn bị phát động công kích.
Thế nhưng, đúng vào lúc này, Mạnh Giai rống to một tiếng, rung đại kiếm một cái, lại có một đám lớn hung hồn từ trong đại kiếm xông ra, chi chít chẳng biết bao nhiêu.
Nguyên lai, đại kiếm này của hắn có lai lịch rất lớn, tên là Tù Hồn Kiếm, đã từng là pháp bảo của một Ma môn cường giả, phàm là người bị kiếm chém chết, hồn phách liền bị tù trong thanh kiếm này, bị kiếm chủ sai khiến, không thể tiến vào lục đạo luân hồi.
Mạnh Giai một đời giết người vô số, hồn phách bị cầm tù trong Tù Hồn Kiếm này càng không biết bao nhiêu, một lần này phát huy ra, có thể nói là âm phong trận trận, quỷ khóc sói gào, uy lực to lớn!
Phút chốc, trong cả đại điện đều có thể thấy hung hồn bay múa khắp nơi!
Triệu Thụy thấy đối phương thế đến hung mãnh, không dám ngăn cản, vội vàng né tránh.
Thế nhưng, Không Gian Thần Trạc của hắn chỉ có thể thuấn di trong cự li 10 mét, hiện tại khắp nơi đều là quỷ hồn, bất luận hắn tránh kiểu gì, cũng đều có hung hồn xuất hiện xung quanh hắn, quấy rầy hắn.
Mà hắn vừa bị hung hồn trói buộc, đại kiếm của Mạnh Giai đã mang theo uy thế không gì sánh kịp, hung ác chém tới.
Triệu Thụy không còn chỗ tránh, bèn vung Thị Huyết ma đao, tiến hành kháng cự.
Thế nhưng, thực lực của Mạnh Giai mạnh đến khiến người ta sợ hãi, sau một tiếng “ầm”, hắn cả người lẫn đao đều bay xa trăm mét, nặng nề va vào trên một cây trụ đá, lúc này mới ngừng lại.
Triệu Thụy cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình giống như đều thay đổi vị trí, thiếu điều phun ra máu, còn chưa chờ hắn lấy lại hơi, Mạnh Giai đã lăng không bay lên, vung thanh đại kiếm, một lần nữa phát động thế công hung mãnh.

Chính vào thời khắc nguy cấp này, Triệu Thụy đột nhiên nhớ đến, hắn từng lấy được trong tiên mộ một kiện viễn cổ bảo vật, kêu là Ngũ Phương luyện thần lô, tuy trong viễn cổ chiến tranh bị hư hỏng, đại bộ phận công năng đã mất, hiện tại được hắn dùng để luyện chế đan dược, thế nhưng, công năng vốn có của nó là luyện yêu luyện thần!
Ngũ Phương luyện thần lô này, nếu như không bị hư hỏng, một khi tung ra, cho dù là viễn cổ yêu thần, đều bị hút vào bên trong, luyện đến thần hồn câu diệt.
Hiện tại tuy đã rất không giống như trước, thế nhưng dù sao cũng là viễn cổ bảo vật, lực hút khiến người ta khó thể chống lại đã cơ hồ biến mất, thế nhưng công năng luyện chế vẫn cứ tồn tại.
Nếu như hảo hảo lợi dụng công năng này, có lẽ xoay chuyển được cục diện này không chừng.
Triệu Thụy trong lòng nghĩ vậy, lập tức lấy Ngũ Phương luyện thần lô từ trong Càn Khôn giới chỉ ra, sau đó khởi động nó.
Lô hỏa của Ngũ Phương luyện thần lô nhen lên, bốc cháy hừng hực, cả lò tán phát ngân sắc quang huy.
Nói thật, Ngũ Phương luyện thần lô này đã mất đi công năng tự động hút vào, trừ khi những hung hồn ấy tự động xông vào trong lò, còn không, không có biện pháp nào tiến hành luyện chế đối với bọn chúng.
Thế nhưng, luyện thần lô này dù sao cũng là viễn cổ thần khí, những hung hồn ấy đối với kiện bảo vật có khả năng luyện thần này, có một loại sợ hãi trời sinh!
Trên Tù Hồn Kiếm vốn nhe nanh múa vuốt vô số quỷ hồn, sau khi nhìn thấy bảo vật này, lập tức kinh hãi kêu thét lên, nhao nhao bỏ trốn!
Thậm chí đến Xung thiên tướng quân Mạnh Giai, cũng không khỏi thần sắc biến đổi, rất là giật mình.
Triệu Thụy thấy một đám hung hồn sợ sệt, trong lòng lập tức đại hỷ.
Hắn tay trái nâng Ngũ Phương luyện thần lô, bức đám hung hồn phô thiên cái địa, sau đó thuấn di đến bên cạnh Mạnh Giai, nhằm sau lưng Mạnh Giai mà bổ một đao.
Mạnh Giai lại giở trò cũ, một lần nữa thi triển Tán hồn thuật, đem hồn phách hóa thành hắc vụ, tựa hồ muốn trốn khỏi một kích của Triệu Thụy.
Thế nhưng, Triệu Thụy sớm đã có kế hoạch, chính vào lúc Mạnh Giai tán hồn, hắn đột nhiên mở nắp Ngũ Phương luyện thần lô, nhắm chuẩn đám hắc vụ ấy, dùng lực vung một cái.
Mạnh Giai không kịp khôi phục nguyên trạng, đã bị Ngũ Phương luyện thần lô của Triệu Thụy chụp lấy toàn bộ!
Triệu Thụy ha ha cười một tiếng, liền đó đóng chặt nắp lò, để mặc cho lô hỏa của Ngũ Phương luyện thần lô hừng hực bốc cháy, đem quỷ tướng Mạnh Giai này chậm chạp luyện chế.

Mạnh Giai lúc này mới biết chính mình đã phạm sai lầm, liền phẫn nộ ở trong Ngũ Phương luyện thần lô gào thét, tả xung hữu đột, bạt mạng giãy giụa, mong muốn thoát khốn.
Thế nhưng Ngũ Phương luyện thần lô đã có thể còn lại từ viễn cổ chiến tranh, tự nhiên là kiên cố vô cùng, Mạnh Giai thực lực tuy cường đại, nhưng làm sao có thể trốn thoát, chỉ là lãng phí khí lực.
Dưới sự luyện chế của Ngũ Phương luyện thần lô, sự giãy giụa của Mạnh Giai càng lúc càng yếu, tiếng gào thét càng lúc càng thấp, sau cùng hoàn toàn biến mất không chút dấu vết.
Những âm hồn chiến tướng trong Trấn Hồn Cung, mở mắt trừng trừng nhìn thủ lĩnh mà mình kính sợ, lại bị Triệu Thụy dụ vào Ngũ Phương luyện thần lô như vậy, luyện chế đến không còn chút dấu hiệu nào, không khỏi mỗi tên đều chấn kinh đến mắt trợn miệng há!
Bọn chúng tuyệt đối không ngờ đến, kết cục của Mạnh Giai lại như vậy!
Dựa theo cách nghĩ của chúng, tên xâm nhập Triệu Thụy này, phải bị Mạnh Giai dễ dàng chém chết mới đúng!
Thế nhưng, khiến người ta cảm thấy chấn kinh là, Xung thiên tướng quân Mạnh Giai lại trở thành kẻ thất bại!!
Sự thật này khiến bọn chúng cảm thấy khó có thể tin được!
Phải biết, Mạnh Giai này dù khi còn sống hay đã chết, thực lực đều cực kì cường hãn, khó có đối thủ, thậm chí đến Thông Huyền Hiển Thánh Chân Nhân của Long Hổ Sơn, đều không có biện pháp nào bắt hắn a!
Những âm hồn chiến tướng trong Trấn Hồn Cung, vừa sợ vừa giận, sát khí xung thiên, rục rịch muốn động, tựa hồ muốn thay Mạnh Giai phục thù.
Thế nhưng, Triệu Thụy cầm Ngũ Phương luyện thần lô trong tay vẩy một cái, hoa văn hình rồng trên nắp lò lưu chuyển ra ngân quang lóa mắt.
Những âm hồn chiến tướng ấy đều lui lại.
Ngũ Phương luyện thần lô này thật quá khủng bố!
Cho dù bọn chúng là những âm hồn chiến tướng không sợ sống chết, một khi nghĩ đến chính mình sẽ bị luyện thần lô này chầm chậm luyện chế, đều không khỏi trong lòng sinh ra hàn ý, nổi da gà dựng tóc gáy.
Triệu Thụy thấy đã chấn nhiếp được đám âm hồn, không khỏi nhếch khóe miệng nhè nhẹ mỉm cười.
Ngũ Phương luyện thần lô lúc này đang luyện hóa Mạnh Giai, không thể tiếp tục luyện chế thêm âm hồn ngay được, một khi mở nắp lò ra, trái lại cho Mạnh Giai một cơ hội, để hắn chạy thoát.
Đương nhiên, Triệu Thụy sẽ không nói ra bí mật này, hắn trong lòng ngược lại vài phần mong đợi, viễn cổ thần khí Ngũ Phương luyện thần lô này, lần đầu tiên luyện thần sau ngàn vạn năm, với lại thứ được luyện là âm hồn hung mãnh Xung thiên tướng quân Mạnh Giai, không biết có thể luyện chế ra bảo bối gì.

Triệu Thụy nhặt Tù Hồn Kiếm của Mạnh Giai từ dưới đất lên, bỏ chung với Ngũ Phương luyện thần lô vào Càn Khôn giới chỉ, lại một trái một phải kẹp Chu Đào và Trương Lan hai người, nghênh ngang khệnh khạng từ trong Trấn Hồn Cung bước ra.
Đám âm hồn chiến tướng ấy cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn hắn rời đi!
Vân Phương đứng ở bên ngoài Chiến Hồn Cốc, nhón chân, vươn cái cổ thiên nga, nhìn sâu vào bên trong.
Triệu Thụy đi vào Chiến Hồn Cốc đã nửa ngày rồi, lại không có động tĩnh nào từ trong đó truyền ra, cũng không biết tình huống cuối cùng ra sao, cô lo lắng buồn rầu, trên mặt cũng đầy nét ưu tư.
Vạn nhất trong cốc quả thật giống như truyền thuyết, tồn tại oan hồn lệ quỷ hơn ngàn năm trước, thế thì phải làm sao?
Triệu Thụy có vì vậy mà xảy ra chuyện gì không?
Cô đang lo lắng, lại nghe lão nhân viên giữ rừng Lý Đức Sinh bên tai tận tình khuyên bảo: “Ài! Vị lão sư này, cô đã đợi qua thời gian lâu như vậy, cũng nên đi đi chứ! Vị lão sư đó đã tiến vào Chiến Hồn Cốc, khẳng định là dữ nhiều lành ít, cơ hội an toàn trở về, sẽ không lớn lắm!”
Vân Phương biết Lý Đức Sinh một phen hảo ý, sợ cô cũng như Triệu Thụy, tiến vào Chiến Hồn Cốc.
Thế nhưng, cô không nguyện ý rời đi như vầy, bởi vì, cô không tin, Triệu Thụy lại chết trong Chiến Hồn Cốc.
Đang trong lúc tả tư hữu tưởng như vậy, cô nhìn thấy một bóng người, mỗi bên trái phải kẹp một người, đang dần dần hiện rõ từ trong sương mù dày đặc!
Triệu Thụy? Phải chăng là Triệu Thụy?
Vân Phương trợn tròn đôi mắt, trong lòng thắc thỏm, suy qua tính lại, cô phi thường hi vọng người này chính là Triệu Thụy, chỉ sợ chính mình sẽ thất vọng.
Bóng người đó càng lúc càng gần, lại càng lúc càng rõ ràng.
Vào lúc bóng người đó từ trong mê vụ bước ra, trên mặt Vân Phương lộ ra nét cười kinh hỉ: “Triệu lão sư! Anh… anh từ trong Chiến Hồn Cốc trở ra?”
“Đúng đó! Trở ra rồi!” Triệu Thụy mỉm cười gật đầu, sau đó đem hai tên Chu Đào và Trương Lan đặt xuống đất, “Hai học sinh mất tích trong lớp, tôi cũng kiếm về rồi.

Vân Phương tuy thích thú không ngừng, nhưng Lý Đức Sinh lại giống như nhìn thấy quỷ vậy, mắt trợn tròn thiếu điều lồi ra, vẻ mặt không thể tin nổi.
Hắn đem ánh mắt hoài nghi dán lên thân Triệu Thụy, dường như không dám tin vào mắt mình!
Bởi vì, từ trước đến giờ, Chiến Hồn Cốc là nhân loại cấm địa, khiến người ta nghe đến phải biến sắc.
Không ngờ, một lão sư trẻ tuổi như vầy, lại không những một mình xông vào, mà còn mang hai học sinh bình yên vô sự cứu ra!
Chuyện này làm sao không khiến ông ta cảm thấy chấn kinh cho được!!

Phải biết, dựa theo đánh giá ban đầu của ông ta, hai học sinh và vị lão sư trẻ tuổi này, khẳng định sẽ chết không phải nghi ngờ!
Qua một lúc lâu, Lý Đức Sinh mới từ trong chấn kinh tỉnh lại, lắp bắp hỏi: “Ngươi… ngươi làm sao từ trong Chiến Hồn Cốc trở ra được? Ngươi sao… sao không bị quỷ hồn ăn mất?”
Triệu Thụy từ đầu không định nói thật về chuyện trong Chiến Hồn Cốc, hắn đã nghĩ kĩ lý do, cười đáp: “Bên trong có quỷ hồn gì? Ta sao lại không thấy? Bất quá, địa hình trong hang cao hiểm lộn xộn, khiến người ta dễ dàng lạc đường.
Với lại bên trong tựa hồ còn có mãnh thú, lúc ta tiến vào nhìn thấy không ít xương người à! May là ta không có gặp!”
“Thật à?” Lý Đức Sinh có chút bán tín bán nghi, một mặt là truyền thuyết Chiến Hồn Cốc đã lưu truyền ngàn năm, thâm căn cố đế, khiến ông nhất thời không thể hoàn toàn phủ nhận.
Một mặt khác, Triệu Thụy lại xác xác thật thật từ trong Chiến Hồn Cốc trở ra, do đó, lời nói của Triệu Thụy, lại khiến ông không thể không tin.
Ngẫm nghĩ một lúc, ông lắc lắc đầu, gạt bỏ những ý nghĩ này ra khỏi đầu óc.
Bởi vì, bất luận thế nào, Chiến Hồn Cốc vẫn là hung hiểm chi địa, ông dù sao cũng sẽ không tiến vào trong.
Vân Phương ngược lại không ngẫm nghĩ nhiều thế, Triệu Thụy mang hai học sinh mất tích an nhiên trở về, đã khiến nỗi lòng cô xao động không ngừng, vành mắt đều có chút hồng, còn như những gì hắn nói, cô đều không để ý nhiều.
Cô bước nhanh đến trước mặt Triệu Thụy, mĩ mục cảm kích chuyển một vòng trên mặt Triệu Thụy, sau đó bắt đầu cẩn thận kiểm tra tình hình Chu Đào và Trương Lan hai người.
Chu Đào và Trương Lan hai người tịnh không thụ thương, chỉ là tạm thời hôn mê, sau khi vẩy một ít nước lạnh lên mặt, liền từ từ tỉnh lại.
Chúng đối với sự tình phát sinh trong Chiến Hồn Cốc, hết thảy đều không biết, chỉ biết chính mình lạc đường trong cốc, sau đó hôn mê, còn như quỷ hồn gì đó, lại hoàn toàn chưa thấy qua.
Vân Phương và Lý Đức Sinh hỏi một hồi, cũng không hỏi ra thứ gì.
Bất quá, thế này lại có chỗ tốt, bọn họ vốn đối với việc Triệu Thụy tự mình vào ra Chiến Hồn Cốc có chút hoài nghi, nhưng hiện tại nghe hai học sinh đều nói như vậy, cảm thấy truyền thuyết của Chiến Hồn Cốc, có lẽ quả thật hư vô phiêu miễu, bên trong chỉ là có dã thú đáng sợ thôi.
Học sinh đã tìm về được, Vân Phương và Triệu Thụy liền cáo biệt Lý Đức Sinh, vội vàng trở về nơi cắm trại.
Lúc này vừa đúng thời gian tập hợp, Triệu Thụy liền cùng đám Vân Phương kết thúc chuyến chơi thu kinh tâm động phách, đáp xe buýt, cùng trở về Đông Hồ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.