Thần Ma Chi Mộ

Chương 220: Âm Hồn Hiệu Úy






Triệu Thụy dùng thế sấm sét, diệt sạch ba âm hồn cổ đại, khiến những âm hồn chiến sĩ lúc đầu, chấn động cực lớn.
Phải biết, âm hồn chiến sĩ tuy đều là oan hồn chiến tử, sát khí xung thiên, tàn nhẫn khát máu, nhưng bọn họ đều có ký ức và ý thức nguyên vẹn của thời còn sống.
Lại thêm nữa, tu luyện ngàn năm trong Chiến Hồn Cốc này, càng khiến mỗi một âm hồn chiến sĩ bình thường, thực lực cũng đều phi thường cường đại, oan hồn lệ quỷ thông thường, căn bản không thể xếp chung với âm hồn chiến sĩ của Chiến Hồn Cốc!
Cho dù là tu chân giả bình thường, muốn tiến nhập Chiến Hồn Cốc này, cũng phải cẩn thận cân nhắc thực lực của mình, xem chính mình có thể còn nguyên vẹn từ Chiến Hồn Cốc trở về không!
Trước đây cũng có một ít tu chân giả không biết trời cao đất dày, xông vào trong cốc, muốn trảm yêu trừ ma, kết quả cuối cùng, lại thành một đống xương trắng trong Chiến Hồn Cốc.
Thế nhưng, Triệu Thụy hôm nay xông vào cốc, lại trong chớp mắt oanh sát 3 âm hồn chiến sĩ, chuyện này cũng khiến những âm hồn chiến sĩ khác chấn kinh có thừa, cảm thấy uy hiếp cực kì cường liệt!
Trên trăm âm hồn chiến sĩ vốn phi nhanh về phía trước, hốt nhiên quanh lại ở phía trước, khí thế hung hăng xông về Triệu Thụy, chỉ có hai tên âm hồn chiến sĩ mang Chu Đào và Trương Lan ấy, cưỡi âm hồn chiến mã, tiếp tục phi về phía trước.
, chẳng bao lâu đã biến mất ở sâu trong Chiến Hồn Cốc.
Theo lý thuyết, những âm hồn chiến sĩ này và những chiến mã dưới họ đều là quỷ hồn chi thể, lẽ ra phải nhẹ nhàng không chút âm thanh mới đúng, thế nhưng những âm hồn chiến sĩ này phóng ngựa xông lại, lại là tiếng móng như sấm, thanh thế kinh người, thật giống như thiên quân vạn mã xung sát ở chiến trường!
Mắt thấy đến lúc sắp xông đến trước mặt Triệu Thụy, đội kị binh do âm hồn chiến sĩ hợp thành ấy, hốt nhiên giống như thủy triều, phân ra hai bên, lộ ra một chiến sĩ có vẻ là đầu lĩnh.
Chiến hồn này, thân thể cực kì khôi ngô, tay cầm một thanh cửu hoàn âm đao lấp lóe thanh quang ngụy dị, thân khoác thiết giáp dày, đầu đội mũ sắt sừng bò, trên mặt hắc vụ lượn lờ, nhìn không rõ hình dạng, chỉ có một đôi đồng tử màu đỏ máu, lấp lóe hung quang tàn nhẫn.
Chiến mã hắn ngồi cũng cực kì tráng kiện, cơ bắp nổi vồng, răng nanh nhô lên, bốn móng có âm khí xoay quanh, phóng chạy cực nhanh, trong sương mù dày đặc, giống như đằng vân giá vụ.
Triệu Thụy phán đoán, chiến hồn này, đại khái là thủ lĩnh đội âm hồn kị binh đây, từ trên chiến giáp của hắn mà nhìn, sinh tiền hắn có thể đúng là hiệu úy.

Âm hồn hiệu úy ấy cưỡi âm hồn chiến mã, vừa phi nhanh, trong miệng vừa quát giọng trầm thấp: “Ngươi là tên nào? Lại dám tự tiện xông vào Chiến Hồn Cốc, giết âm hồn chiến sĩ của ta! Ta phải đem ngươi toái thi vạn đoạn!”
“Giết hắn!”
“Băm nát hắn!”
“Ăn thịt hắn!”
“Uống máu hắn!”
“Rỉa xương hắn!”
Hơn trăm âm hồn chiến sĩ vung vũ khí thật cao, khặc khặc cười lớn, lớn giọng kêu rống, tiếng động mây xanh, đến chiến mã dưới mông chúng, cũng trong mũi phun ra hắc vụ dày đặc, hưng phấn hí lên.
Tất cả âm hồn chiến sĩ có mặt, đều không chút hoài nghi, với thực lực khủng bố của thủ lĩnh bọn chúng, có thể dễ dàng đem Triệu Thụy chém thành một đống thịt vụn.
Tên xông vào này, sắp biến thành mĩ thực trong miệng chúng!
Trong tiếng hơn trăm âm hồn chiến sĩ kêu hú, âm hồn hiệu úy cưỡi âm hồn chiến mã, trong chớp mắt đã xông đến phía trước Triệu Thụy, vung cửu hoàn âm đao thật cao, sau đó hung ác chém xuống Triệu Thụy.
Thế xông tới hung mãnh thêm vào thực lực cường đại của âm hồn hiệu úy, khiến một đao này nhanh như thiểm điện.
Thanh sắc đao mang chớp qua, xé rách mê vụ dày đặc, mang theo âm khí mịt mù, trong chớp mắt chém tới phía trước Triệu Thụy!
Triệu Thụy mũi chân điểm xuống đất, thân người xoay một cái, lách sang bên cạnh, vừa vặn tránh thoát một đao hung ác.
“Ầm!”
Đại đao của âm hồn hiệu úy, nặng nề bổ lên mặt đất, bổ mặt đất thành một cái hố to, bùn cát bị lực đạo to lớn hất tung lên, sau đó lại rơi tung xuống, phát ra tiếng tóc tóc.
“Ồ!”
Hơn trăm âm hồn chiến sĩ mười phần bất ngờ phát ra tiếng than, tựa hồ vì âm hồn hiệu úy không thể một đao chém tên xâm phạm Triệu Thụy này thành hai khúc mà cảm thấy đáng tiếc.

Bất quá, loại tiếc nuối này chỉ là một chớp mắt rất ngắn, trong mắt bọn chúng, thủ lĩnh của chúng sẽ rất nhanh đem Triệu Thụy chém thành thịt vụn.
Âm hồn hiệu úy ấy trên mặt bị hắc vụ che phủ, nhìn không thấy biểu tình gì, nhưng trong tròng mắt màu đỏ, lại hung quang đại thịnh, sát khí xung thiên, đại khái là cảm thấy một đao này của mình, không thể giải quyết Triệu Thụy, trên mặt có vẻ chịu không được!
Hắn rống lên một tiếng, thúc âm hồn chiến mã bên dưới, một lần nữa xông về phía Triệu Thụy, cửu hoàn âm đao trong tay múa trên không, đem sát chiêu sử ra.
Chỉ thấy trên cửu hoàn âm đao, thanh sắc quang mang bắt đầu nhấp nháy, từng đạo âm khí nồng nặc, từ trong đao tán phát ra, lại ảo hóa thành vô số đao mang bén nhọn, tầng tầng lớp lớp, hình thành một tòa cự đại thanh sắc đao sơn!
“Âm đao trảm!”
Âm hồn hiệu úy ấy cuồng hống một tiếng, hai tay buông ra, một tòa thanh sắc đao sơn, mang theo một trận cuồng phong mãnh liệt, lấy thế Thái Sơn áp đỉnh, ép xuống Triệu Thụy!
“Băm nát hắn!”
“… hắn!”
Những âm hồn chiến sĩ ấy lại một lần nữa hưng phấn lên, bắt đầu điên cuồng kêu rống, phảng phất như nhìn thấy tình cảnh Triệu Thụy bị đao sơn cắt thành mảnh vụn, máu tươi chảy tràn.
Mắt thấy tòa thanh sơn nhấp nháy đao quang, đã sắp ép đến đầu Triệu Thụy.
Triệu Thụy đột nhiên tức giận trừng mắt, trên thân khí thế tăng mạnh!
Hắn lấy ra Thị huyết ma đao, chân khí đổ vào Thị huyết ma đao, đao mang màu máu dài mấy mét, từ Thị huyết ma đao bùng ra, uy thế lăng nhân!
“Chém!”
Triệu Thụy quát lạnh một tiếng, không tránh không né, đối chuẩn thanh sắc đao sơn đang ép tới, bổ thẳng một đao.
“Ầm!”
Hai cổ lực lượng cường đại va vào nhau, phát ra tiếng nổ cự đại, sóng khí sinh ra do va chạm, khuếch tán ra bốn phía xung quanh, thổi bay hết những mê vụ dày đặc xung quanh, lộ ra một khoảng đất trống trải mênh mông.

Âm đao trảm do âm hồn hiệu úy phát ra, dưới một kích cường mãnh của Triệu Thụy, lại trong chớp mắt vỡ tan!
Thị huyết ma đao và cửu hoàn âm đao chính diện giao kích, đao phong đối quyết, hoa lửa bắn ra bốn phía!
Thế nhưng, Thị huyết ma đao của Triệu Thụy đích thị là viễn cổ ma khí, cửu hoàn âm đao của âm hồn hiệu úy sao có thể là đối thủ? Trong sát na bị Thị huyết ma đao bổ đến vỡ nát, những mảnh đao vỡ ra hóa thành từng trận thanh vụ, bay ra bốn bên.
Triệu Thụy mang theo đao mang còn lại, thừa thắng xông lên, xông thẳng tới âm hồn hiệu úy.
Một đao này nhanh mạnh vô cùng, thế như chẻ tre, âm hồn hiệu úy ấy căn bản không kịp tránh ra, liền bị Triệu Thụy chém trúng.
Quang mang của huyết sắc đao mang lấp lóe chói mắt, dễ dàng xé rách thiết khôi của âm hồn hiệu úy, hắc vụ trên mặt âm hồn hiệu úy đột ngột tản ra, trong tròng mắt vốn đỏ rực như hung thần, lộ ra thần sắc kinh hãi cực độ!
Hắn vạn vạn lần không ngờ tới, kẻ xâm phạm này lại có thực lực kinh người thế này!
Sát chiêu của hắn, lại hoàn toàn không thương hại gì được đối phương, ngược lại dễ dàng bị phá!
Trong khi âm hồn hiệu úy kinh hãi, thị huyết ma đao mang theo uy thế cuồng mãnh chém thẳng xuống, đem hắn cả người lẫn ngựa chẻ thành hai nửa!
Âm hồn hiệu úy và chiến mã hắn cưỡi, đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể bắt đầu bành trướng, sau cùng “bành” một tiếng nổ tung ra, thần hồn câu diệt, biến thành hắc vụ đậm đặc, bay ra bốn phương tám hướng.
Đám âm hồn chiến sĩ vốn đang cao hứng reo hò, trong thoáng chốc lặng ngắt như tờ, trong mắt vốn hồng quang hung ác trong chớp mắt đổi thành chấn kinh cực độ!
Bọn họ làm sao cũng không ngờ đến, thủ lãnh của họ, âm hồn hiệu úy cường hoành như vậy, lại bị một kẻ xâm nhập đánh bại!
Từ sau khi Chiến Hồn Cốc bị phong ấn mấy trăm năm nay, đây chính là lần đầu tiên!
Bốn phía rơi vào im lặng như tờ, thậm chí đến âm hồn chiến mã cũng bị uy thế của Triệu Thụy chấn nhiếp, không dám hí nữa.
Thế nhưng, sau phút chấn kinh ngắn ngủi, đám âm hồn chiến sĩ này liền phát ra tiếng kêu gào phẫn nộ, như thủy triều xông về phía Triệu Thụy.
Làm âm hồn đã chết qua một lần, ngoài âm hồn thống soái xung thiên tướng quân Mạnh Giai ra, không sợ gì cả!
Cho dù Triệu Thụy biểu hiện thực lực kinh nhân, bọn chúng cũng muốn người trước ngã xuống người sau tiếp tục, đem kẻ xâm nhập này cắn tan xé nát!
Mà đây chính là chỗ đáng sợ của âm hồn chiến sĩ!
Triệu Thụy liếc đám âm hồn chiến sĩ đang bổ lại một cái, cười lạnh một tiếng, không lui lại, mà xông qua chặn đầu.

Hắn đã hạ quyết tâm, đem Chu Đào và Trương Lan cứu ra, bất luận là ai, chỉ cần dám cản trở bước đường của hắn, hắn đều chém giết không chút do dự!
Trong nháy mắt, Triệu Thụy đã xông vào trong đội ngũ âm hồn chiến sĩ, cùng bọn chúng trùng trùng va chạm.
Tiếng kêu rống, tiếng la thảm lập tức vang lên, hết đợt này đến đợt khác.
Triệu Thụy thân hình chớp lên, Thị huyết ma đao bay múa như bướm, đao mang màu huyết hồng lưu lại trong không trung từng vòng cung thê mĩ, khiến người ta hoa cả mắt.
Những âm hồn chiến sĩ lãnh khốc khát máu tàn nhẫn hung ác, khiến người nghe biến sắc ấy, bạt mạng công kích, nhưng không thể tạo thành chút xíu thương hại nào với Triệu Thụy.
Dưới ma đao của Triệu Thụy, từng âm hồn chiến sĩ một giống như dưa leo, bị bổ đến hình thần câu diệt, hồn phi phách tán.
Hơn trăm âm hồn chiến sĩ tham dự vây công này, số lượng bắt đầu cấp tốc giảm thiểu.
Mấy phút sau, hơn trăm âm hồn chiến sĩ này chỉ còn lại ba tên!
Ba tên âm hồn chiến sĩ còn lại, tuy dũng cảm không sợ chết, nhưng tịnh không ngu xuẩn, biết mình không thể chiến thắng kẻ xâm nhập thực lực cường hãn này, bèn kinh hãi kêu gào một tiếng, cưỡi âm hồn chiến mã chạy về ba hướng khác nhau.
Nhưng Triệu Thụy sát cơ bùng phát, làm sao để bọn chúng chạy thoát.
Hắn hất tay một cái, ném Thị huyết ma đao vào không trung, thị huyết ma đao cấp tốc xoay tròn, bay ra, trong sương mù mênh mông, vẩy ra một mảnh huyết quang.
“Rẹt rẹt rẹt”
Sau ba tiếng động nhỏ, ba âm hồn chiến sĩ đến tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, đã từ trên lưng ngựa rơi xuống, nổ thành một đám hắc vụ.
Đầu của bọn chúng, đã bị Triệu Thụy chém xuống!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.