Thần Ma Chi Mộ

Chương 20: Miêu Hí Lão Thử Mèo Vờn Chuột






La Thành rống lên một tiếng, hướng về phía Lưu Nguy tấn công.
La Thành rất béo, thân thể mập mạp, nhiều khí lực, đòn tấn công này cũng thật sự là rất có vài phần khí thế.
Tuy vậy, Lưu Nguy cước bộ chợt đổi, dịch qua một bên, lập tức dễ dàng tránh được đòn công kích của La Thành.
"Trở lại!"
Lưu Nguy vẫy vẫy quyền cười khinh bỉ, ý bảo La Thành tiếp tục.
La Thành mặt đỏ lên, chửi một câu Tam Tự kinh(1), rồi lại lao vào Lưu Nguy.
Lưu Nguy vừa là tránh đòn, đồng thời thuận tay nhẹn nhàng lách ra sau lưng hắn.
La Thành nhất thời không ngừng được cước bộ, trực tiếp mất đà, nặng nề ngã sấp trên sàn đấu.
Dưới sàn đấu, bọn thành viên Bác Kích xã đứng quan khán(2) đều cười ra tiếng.
Bọn họ cũng đã nhìn ra: thực lực của hai người này hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.
Lưu Nguy nếu muốn đánh bại đối thủ, chuyện đó quả thực dễ dàng, chỉ là hắn không muốn nhanh như vậy kết thúc, cố ý đùa bỡn tên mập kia mà thôi.
Chu Vĩ cũng nhìn ra điểm này, không khỏi tức giận mắng: "Cái đám gia hoả này thật sự là quá đáng! Có cần phải khinh người như vậy không!"
Hàn Tinh mặt cũng lộ vẻ trầm ngâm, miệng thì lẩm bẩm.

Mặt Triệu Thụy lại mang theo vài phần đùa cợt, nghĩ thầm: “Cười đi, cười đi, bây giờ càng đắc ý, lát nữa sẽ càng rung động, cuộc vui chỉ vừa mới bắt đầu!”
Trên sàn đấu, Lưu Nguy cảm thấy mình đùa giỡn cũng đã đủ rồi, vì vậy uể oải nói với La Thành: "Trò chơi nên kết thúc rồi, đổi sang trò kế đi."
Nói xong, thân hình vừa động, lập tức nhấc đùi đá qua, tốc độ xuất cước mắt thường cơ hồ khó có thể nhìn thấy.
La Thành gặp phải một cước hung mãnh này, lập tức biết rằng không ổn, vội vàng giơ song chưởng chắn ở trước ngực.
"Oanh" một tiếng, một cước này chấn mạnh lên trên song chưởng của La Thành.
La Thành toàn thân rung mạnh, cả người giống như bị cây chùy sắt lớn tàn nhẫn nện xuống, sau đó bị bắn văng ra.
Hai cánh tay vô lực rũ xuống, không ngừng run rẩy, nơi bị đá trúng tím bầm một cục lớn, đau đến thấu xương!
"Gã này thật lợi hại!"
Chu Vĩ và Hàn Tinh mặt đồng thời biến sắc.
Mặc dù bọn họ đều đã nghe nói qua tiếng tăm của Lưu Nguy, nhưng là nghe tên không bằng gặp mặt.
Có tận mắt chứng kiến thân thủ của hắn mới biết được hắn rốt cuộc hung hãn cỡ nào!
"Không được thì nhận thua đi, đâu phải là điều tệ nhất!" Chu Vĩ nghĩ nhanh, vội vàng cao giọng nhắc nhở một câu.
"Nhận thua? Đâu có dễ dàng như vậy?" Lưu Nguy hung ác cười, "Đã lên sàn đấu này của ta, chỉ có thể để cho người ta khiêng xuống!"
Nói xong, một cước nữa hướng về phía La Thành hung mãnh đá tới.
"Con mẹ nó, ngươi chính là một tên vương bát đản!"
La Thành sẵn sàng liều mạng, cao giọng giận chửi một câu.

Hắn đã bị bức lui đến góc sàn đấu, muốn lui cũng không có đường lui.
Cánh tay đã chịu đòn trọng kích, trong nhất thời còn chưa có hồi phục lại, căn bản không thể đở được một kích này.
"Xong hết rồi!"
Hắn tại đáy lòng ai than(3) một tiếng.
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng cuộc đối kháng sẽ chấm dứt, Triệu Thụy đã ra tay.
Hắn lặng lẽ đem chân khí ngưng tụ trong đầu ngón tay, sau đó nhắm vào La Thành xuất chỉ.
Một đạo chân khí cứ như vậy âm thầm vô thanh vô tức nhắm vào La Thành bắn tới.
“Bát Hoang Lục Tiên Quyết” của hắn đã tu luyện đến Đoạt linh trung kỳ, đã đạt đến cảnh giới chân khí ngoại xạ(4), chân khí dưới sự khống chế của hắn, đã có thể khai bi toái thạch(5), cũng có thể cách không mà hỗ trợ La Thành.
Điều lo lắng duy nhất chính là, chân khí hắn bắn ra vô cùng bá đạo, hắn cũng không biết thân thể La Thành có chịu được hay không.
Bất quá Triệu Thụy cảm giác được, chỉ cần cẩn thận khống chế, không để chân khí được bắn ra quá mức cường đại, ắt hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Ngay khi chân khí bắn vào trong cơ thể, La Thành chỉ cảm thấy lưng tê rần.
Ngay sau đó, một cổ nhiệt lưu đột nhiên xuất hiện bên trong thân thể, chỗ bị thương trên cánh tay lập tức không còn đau đớn, cả người cũng trong nháy mắt dường như tràn ngập tinh lực(6).
Đang lúc hắn cảm thấy kỳ quái, tiếng gió bên tai lúc này chợt rít lên, chân của Lưu Nguy đã đá tới.
La Thành vặn người theo phản xạ, tựa hồ vào lúc tối hậu muốn tránh một đòn nữa.

Đây chỉ là phản ứng theo bản năng của một người khi gặp phải nguy hiểm, ngay cả bản thân hắn cũng không hy vọng có thể tránh được một kích này.
Song, nằm ngoài dự đoán của mọi người chính là, khi hắn vừa vựan người, cái thân thể tròn vo nặng nề của hắn không ngờ xoay qua một góc kỳ dị, đã tránh được một kích đoạt mệnh này!
La Thành rất là kinh ngạc, không nghĩ tới bản thân lại đột nhiên trở nên linh hoạt như vậy!
Nhưng hắn chẳng ngẫm nghĩ nhiều, thừa lúc Lưu Nguy còn đang ngạc nhiên, đánh ra một quyền.
"Phanh!" Một tiếng vang lên, một quyền này ngay ngắn nện lên mũi Lưu Nguy, hai dòng máu mũi lập tức chảy ra.
"A??"
"A!!!"
Cơ hồ tất cả mọi người đều há to miệng kinh ngạc, phát ra từng trận kinh hô.
Không ai nghĩ đến, tình hình ở trước mặt lại thay đổi, La Thành không những đột nhiên đánh trúng Lưu Nguy, mà lại còn đánh cho hắn lỗ mũi cũng xuất ra huyết!
Thậm chí ngay cả chính Lưu Nguy cũng không có nghĩ ra được, nhất thời đứng chết lặng tại chỗ, qua một hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Đưa tay quệt dưới mũi một cái, thấy trên tay dính đầy máu tươi, Lưu Nguy trên mặt lộ ra thần sắc cuồng nộ!
Hắn là quán quân giải Bác Kích tự do liên trường trên toàn quốc, bỗng nhiên bị như vậy một cái tên thái điểu(7) đánh thành như vậy! Chuyện này mà truyền ra ngoài, thể diện của hắn còn biết để ở đâu!
"Đ mẹ ngươi, cái con heo mập này! Lão tử phải lóc thịt ngươi!" Lưu Nguy điên cuồng hét lên một tiếng, quyền cước tựa cuồng phong bạo vũ hướng về phía La Thành công kích.
La Thành một mặt lui về phía sau, một mặt âm thầm kêu khổ.
Mặc dù chính mình vừa rồi may mắn đánh trúng Lưu Nguy, nhưng khí lực trên người cũng dường như đã bị một quyền đó toàn bộ hút hết, không còn chút dư lực để tiến hành tiếp đợt công kích thứ hai.
Bây giờ thì xong rồi, tên Lưu Nguy mãnh nam này đã phát cuồng, chỉ sợ kết quả của mình sẽ càng thêm thê thảm.
Quyền cước của Lưu Nguy đấm đá vào người hắn, khiến hắn đau đớn không thôi(8), không ngừng la chửi loạn lên.

Kết quả nó lại kích thích Lưu Nguy khiến hắn càng bùng lên nộ hoả, xuống tay càng ác độc, hận không thể một quyền đưa hắn vào chỗ chết!
"Giết chết hắn! Giết chết hắn!"
Dưới sàn đấu, bọ thành viên của tự do Bác Kích xã bắt đầu lớn tiếng la hét, quơ tay khích lệ tinh thần Lưu Nguy.
Triệu Thụy khẽ nhếch cười, bất động thanh sắc(8) xoè ra năm ngón tay, một lần nữa lại ngưng tụ một cổ chân khí, tống vào người La Thành.
Tình huống của La Thành lúc này đã thập phần nguy ngập, thì cỗ nhiệt lưu thần bí trong cơ thể lại lần nữa xuất hiện, khiến cho hắn không khỏi mừng rỡ, trong lòng biết mình đã được cứu.
Thừa dịp cổ nhiệt lưu thần bí này còn đang ở trong cơ thể, hắn hét lớn một tiếng, bắt đầu nhắm vào Lưu Nguy triển khai phản công.
Đòn phản công của La Thành vốn hoàn toàn không hề có chiêu pháp, thậm chí có thể nói là đầy rẫy sơ hở(9).
Nhưng chính loại công kích vụng về này, nhờ vào sự hỗ trợ của cỗ nhiệt lưu thần bí bên trong cơ thể kia lại trở nên xuất thần nhập hóa.
Chân bước tới một bước, tà tà lướt chéo qua hai thước, hữu quyền xuất ra bất ngờ, đấm mạnh vào sườn Lưu Nguy, hơn nữa trong nháy mắt liên tục đánh ra ba quyền.
Lưu Nguy hơi thở nghẹn lại, đau đến độ thiếu chút nữa nước mắt cũng trào ra, vội vàng chật vật lui về phía sau, gia tăng khoảng cách, rất vất vả để giữ cái tư thế mà trong nhất thời đã muốn sụm ngã(10).
La Thành cũng không có tiếp tục truy kích, bởi vì cỗ nhiệt lưu thần bí trong cơ thể nọ đã bị tiêu hao hết.
Điều này làm cho hắn có chút tiếc nuối.
Nếu thời gian mà cỗ chân khí này lưu lại trong nội thể lâu hơn chút nữa, hắn đã có thể hoàn toàn đánh bại Lưu Nguy.
Triệu Thụy cũng không vội tiếp tục truyền chân khí cho La Thành để kết thúc trận đấu sớm như vậy.
Lưu Nguy không phải mới vừa rất kiêu ngạo, rất thích chơi trò mèo vờn chuột sao? Vậy thì hãy để cho hắn chơi thoả thích.
Chỉ là, nhân vật nên đổi vai một chút, để mèo biến thành chuột, cho hắn nếm thật tốt cái cảm giác bị hí lộng(11).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.