Thần Ma Chi Mộ

Chương 194: Chỉnh Cổ






Nói về Triệu Thụy hay là Vân Phương, cũng không có nhận thấy, sự không vui trong lòng Vân Liên, vẫn vừa chọn caravar vừa cười nói như cũ.
Vân Phương cẩn thận lựa chọn hồi lâu, cuối cùng chọn ra một cái màu lam đậm, coi như đem làm lễ vật để cảm tạ.
Đại khái nguyên nhân do xuất thân từ đại gia tộc ,ánh mắt của Vân Phương rất cao nhã, bất quá, nàng căn bản không có ngờ được là, Triệu Thụy căn bản không có Veston.
Triệu Thụy nhìn cái caravat một chút, trong lòng cười khổ, nghĩ tới còn phải vì caravat mà mua một bộ Vest, thật đúng là đầu lộn xuống đuôi, đuôi lộn lên đầu.
Bất quá, dù sao cũng cần mua quần áo, vì vậy việc mua một bộ Vest lại tạm thời gia nhập trong dự tính của Triệu Thụy.
Với ánh mắt cao minh của Vân Phương, tất nhiên liền trở thành chỉ đạo.
Lúc này, Vân Liên đã cảm giác được bị lạnh nhạt, có chút không hài lòng, chun cái miệng nhỏ nhắn, hồng nhuận, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn, thường thường liếc xéo Triệu Thụy một cái, hừ hừ hai tiếng.
Qua một lát, nàng thực sự là không có biện pháp nhẫn nhịn nữa, vì vậy vươn cánh tay nhỏ, kéo cánh tay của Vân Phương, làm nũng: “Mẹ, mẹ không phải đi mua cho con sữa tắm sao? Tại sao cứ đi dạo cũng Triệu sư phụ a! Hắn đã là người lớn, tự mình có thể xử lý mà.”
Vân Phương mang theo chút xin lỗi hướng Triệu Thụy cười cười, nàng cảm thấy con gái có chút không lễ phép.
Bất quá, nàng từ trước đến nay đều khá là sủng ái nữ nhi, chỉ cần con gái không làm ra chuyện gì quá đáng, nàng cũng không nỡ đánh nó, vì vậy hơi cúi người, vuốt ve chiếc đầu nhỏ của Vân Liên nói: “Liên Liên, ngoan, đừng làm loạn, đợi Triệu thúc thúc mua xong quần áo, mẹ liền mua cho con, được chứ?”
“Không được.” Vân Liên bĩu môi càng lớn, quả thực có thể treo một bình nước.
“Ta muốn có bây giờ.”
“Liên Liên!”
Vân Phương có chút mất hứng, trong giọng nói mang theo một chút trách móc.
Vân Liên vẫn có chút sợ hãi đối với Vân Phương, thấy Vân Phương hình như có chút mất hứng, không thể làm gì khác hơn là ngậm lại miệng, không tiếp tục nữa.
Nhưng mà, trong cái bụng nhỏ bé của nàng, lại đang chứa đầy ấm ức cùng vô hạn u oán.
Nàng vốn hẳn là cùng mẹ vui vẻ, cùng nhau đi dạo siêu thị, mua các thứ nọ kia.
Nhưng hiện giờ, lại bị cái tên Triệu sư phụ giống như là Trình Giảo Kim nửa đường nhảy ra làm hỏng hết rồi !
Hiện giờ, mẹ chỉ lo giúp tên Triệu sư phụ mua các thứ, hoàn toàn đem nàng đá sang một bên!
Điều này bảo nàng làm sao không tức giận?
Càng huống chi.
Nàng vốn đã tràn ngập địch ý với Triệu Thụy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đen xì lên vì tức, trong miệng nhỏ giọng lầm bầm, không muốn đi ở phía sau Triệu Thụy cùng Vân Phuơng, thỉnh thoảng le lưỡi, làm mặt quỷ với bóng lưng của Triệu Thụy.

Triệu Thụy là một gã tu chân giả, đối với mấy trò trẻ con của tiểu nha đầu này, đương nhiên là thấy được rõ ràng.
Bất quá, hắn cũng không nói thẳng ra, tùy ý Vân Liên quậy phá đi.
Vân Phương cũng thấy rõ hành vi của con gái, trong lòng không khỏi có chút mất hứng.
Lại có chút kì quái.
Bình thường Vân Liên đều rất nghe lời.
Hôm nay thế nào lại trở lên nghịch ngợm như vậy?
Nàng sủng ái nữ nhi, lại đang ở nơi đông người không tiện trách cứ.
Cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn Vân Liên, để cho Vân Liên không nên quá đáng quá.
Cái gọi là ân của mỹ nhân khó nhận nhất, lời này không sai một chút nào.
Sự thưởng thức của Vân Phương rất cao, yêu cầu đối với kiểu dáng cùng chất lượng cũng rất nghiêm khắc, làm Triệu Thụy mất rất nhiều thời gian mới mua được một bộ Vest làm Vân Phương hài lòng.
Nếu như đổi lại là hắn, tự mình mua gì đó, phỏng chừng đã giải quyết nhanh gọn vấn đề như năm trừ ba bằng hai rồi.
Triệu Thụy mặc Vest vào, thử một cái, rất vừa người, đã làm nổi bật lên vóc người khỏe mạnh của hắn.
“Triệu sư phụ mặc bộ đồ này thật đẹp trai đấy chứ, khó trách một chút nữ sư phụ, thậm chí còn có một chút nữ sinh, đều thường xuyên nhắc đến ngươi đấy.” Vân Phương chúm chím mỉm cười, đùa một chút.
“Đâu có, Vân sư phụ, ngươi nói đùa rồi.” Triệu Thụy biển hiện cũng rất khiêm tốn.
Vân Liên đi theo bọn họ đi dạo cả nửa ngày, sữa tắm đến hiện giờ cũng chưa nhìn thấy mặt mũi, trong cái bụng nhỏ đã chứa đầy sự tức giận, hiện giờ lại nghe được Triệu Thụy cùng Vân Phương thân mật đùa giỡn, cũng không kiềm chế được nữa,vì vậy bĩu môi, nói nhỏ: “Hừ,hắn đẹp trai chỗ nào, hắn giống như con tinh tinh đen của châu Phi, khiến người ta thấy liền khó chịu.Cảm thấy hắn đẹp trai thì đúng là ánh mắt có vấn đề.”
Nói xong, quay mặt đi chỗ khác, khuôn mặt đầy vẻ khinh thường.
Giọng nói của Vân Liên thanh thúy dễ nghe, tiếng nói như là đang cắn dưa leo, một hơi liền đứt, chỉ là ngữ khí rất không thân thiện, làm cho Vân Phương có chút mất mặt.
Nàng không nhịn được, hơi nhướn mày, nhẹ nhàng trách cứ: “Tiểu Liên, ngươi tại sao lại không lễ phép với Triệu thúc thúc như vậy?”
“Ta không lễ phép chỗ nào?Ta chỉ là có gì nói thế thôi mà.” Vân Liên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, nhỏ giọng nói thầm.
“Tiểu Liên!” Vân Phương lúc này thật là có chút tức giận, thanh âm không khỏi to thêm vài phần.
Triệu Thụy lúc này chen vào, khoát khoát tay, không để ý, cười cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì, trẻ con giận giỗi, cần gì cho là thật chứ?”
Vân Phương hướng hắn cười cười, xin lỗi, nói: “Thật xấu hổ, Triệu sư phụ, Tiểu Liên trước kia cũng không phải như vậy, hôm nay không biết là làm sao, có chút kì quái.”
Trên mặt Triệu Thụy mang theo tươi cười, trong lòng lại nghĩ, tiểu nha đầu này hôm nay đương nhiên kì lạ rồi, đang ăn giấm chua của ta mà, nhưng chỉ là hắn ăn giấm chua một cách vô lý rồi, ta cùng Vân Phương hiện giờ cũng không có cái quan hệ gì!
Triệu Thụy cũng đã mua đủ quần áo, hơn nữa Vân Liên làm náo loạn, ba ngươi cũng không còn tâm tình tiếp tục đi dạo, vừa lúc cùng đường, cùng nhau về nhà.
Vân Liên đi phía trước Triệu Thụy cùng Vân Phương, hình như nhìn thấy đồ vật thú vị gì đó, thoát khỏi tầm mắt của hai người, sau đó vòng vo một vòng, lại chạy tới bên cạnh hai người.
Lúc này, Vân Liên như là biến thành người khác, cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng muốt, kéo kéo cánh tay của hắn,lắc lắc mấy cái, nhỏ giọng nói: “Triệu thúc thúc, vừa rồi là ta không đúng, ngươi đừng nên tức giận, có được không?”
Ách?Chuyện gì xảy ra vậy ?
Triệu Thụy cùng Vân Phương hai người đồng thời đều sửng sốt.
Vừa rồi vẫn còn cắn chặt răng không chịu mở miệng mà, thế nào đột nhiên nói biến đổi liền biến đổi rồi?
“Không giận, đương nhiên không giận rồi.” Triệu Thụy trong lòng mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng may là vẫn còn cười cười nói.
Thấy con gái cũng đã nhận sai, Vân Phương cũng cảm thấy có chút an ủi, mỉm cười nói: “Trẻ con trở mặt thật nhanh, sau này không cho không hiểu chuyện như vậy nữa, biết không?”
“Uhm!”Vân Liên dùng sức gật đầu một cái, cười ngọt ngào, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ, đáng yêu giống như tiểu thiên sứ.
Triệu Thụy quan sát tiểu nha đầu này.
Tổng cảm giác được.
Trong sự tươi cười, tựa hồ ẩn chứa thứ gì đó.
Chính lúc đang buồn bực, đột nhiên, hắn phát hiện, tựa hồ có vật gì đó, lặng lẽ được nhét vào trong túi tiền của hắn.
Nếu như không phải cảm giác của hắn nhạy cảm, tuyệt đối khó có thể phát hiện!
Thừa lúc Vân Phương cùng Vân Liên xoay người không chú ý, hắn quay đầu ra nhìn, nhất thời chảy mồ hôi hột.
Tiểu nha đầu Vân Liên này thật âm hiểm.
Dĩ nhiên đem một hộp Durex nhét vào túi tiền hắn!
Khó trách tiểu nha đầu kia vừa rồi trở nên vô cùng ôn thuận, nguyên lai là muốn hãm hại chính mình!
Hơn nữa vẫn còn hãm hại cực kì độc ác, nhét cái gì không nhét, dĩ nhiên nhét một hộp “áo mưa”.
Vào trong túi tiền của mình, nếu để cho người ta bắt được, không coi chính mình là biến thái mới là lạ!
Việc này nếu truyền ra ngoài, thật sự là mất hết mặt mũi.
Khó có thể ngẩng đầu làm người, tiếp đó tiểu nha đầu Vân Liên này, lại quay về trường học tuyên dương, thì ngay cả trường học cũng không còn cách nào có thể ở lại nữa.
Triệu Thụy đột nhiên phát giác, con nhóc Vân Liên này cùng với biểu tỷ của nàng là Vân Phỉ đang ở xa tại Đông An,mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng có khá nhiều chỗ giống nhau.
Đặc biệt là sự âm hiểm trong tính cách.
Quả thực là từ một cái khuôn đúc ra .
Triệu Thụy vốn không nghĩ chấp nhặt cùng tiểu nha đầu này.
Nhưng là nghĩ lại, nếu không cho nàng một chút giáo huấn.
Chỉ sợ sau này nàng đã sai càng thêm sai, vì vậy ngón tay bắn ra, hộp Durex đó liền lặng yên không một tiếng động bị đưa vào túi tiền của Vân Liên.
Mua xong các thứ đồ vật, trả xong tiền, Triệu Thụy cùng mẹ con Vân Phương, cùng nhau hướng cửa siêu thị đi ra.
Triệu Thụy đi ở phía trước, Vân Phương cùng Vân Liên thì đi theo hắn phía sau.
Cửa lớn của siêu thị, có thiết kế trang bị báo động, nếu như có đồ vật chưa trả tiền, thì chuông báo động sẽ tự động vang lên.
Vân Liên nhìn theo bóng lưng của Triệu Thụy, trên khuôn mặt tròn trịa, nhỏ nhắn,vẻ mặt tựa hồ rất hưng phấn, đôi mày liễu tinh tế, nhỏ nhắn, cơ hồ sắp bay múa lên.
Dựa theo tưởng tượng tươi đẹp của nàng, lúc Triệu Thụy ra khỏi cửa, chắc chắn chuông báo động sẽ rung lên, sau đó một đám bảo an như hổ như sói, như thần binh từ trên trời rơi xuống, xuất hiện bên người Triệu Thụy, đánh cho hắn một trận, sau đó đem hắn đưa đến đồn cảnh sát.
Song, ngoài dự liệu của nàng là, Triệu Thụy bình an bước ra cửa lớn, tiếng chuông báo động lại cũng không có vang lên!
“Di? Đây là chuyện gi? Chẳng lẽ nói, hôm trùng hợp chuông báo động bị hỏng?” Vân Liên thấy cái bẫy do chính mình làm ra bị thất bại,trên khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi lộ ra thần sắc thất vọng, “Tên kia thật là may mắn, thật là có lợi cho hắn.”
Vân Liên bĩu môi nói thầm, cằn nhằn, lải nhải, theo theo Vân Phương đi về phía trước.
Vừa ra khỏi cảnh giở tuyến, tiếng chuông báo động đột nhiên vang lên chói tai, hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người trong siêu thị quay qua.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vân Phương không khỏi lấy làm kinh hãi, đầu đầy sương mù,không hiểu việc gì.
Vân Liên cũng không hiểu rõ tình huống lúc này,g ãi gãi cái đầu nhỏ, nhìn đông nhìn tây.
Đúng lúc này, từ một bên cửa lớn đi tới một thành viên của siêu thị, nói: “Xin lỗi, hai vị, các ngài có phải có đồ vật gì đó, quên trả tiền không?”
“Đâu có? Ta đã thanh toán đủ rồi mà!” Vân Phương nói.
“Ta nói là con gái của ngài.”
“A? Ta?” Vân Liên đưa tay chỉ cái mũi ngọc của mình.

“Ta như thế nào lại làm vậy?”
Nàng vừa nói, vừa sờ trong túi tiền của mình, đột nhiên phát hiện, trong túi tiền của chính mình, hình như có thêm thứ gì đó.
Nàng vội vàng đem món đồ đó móc ra, nhìn kĩ lại.
Nhìn một cái, thiếu chút nữa làm cho đôi mắt to sáng ngời của nàng, từ bên trong hốc mắt rơi xuống nền nhà.
Thứ nàng cầm trên tay, chính là hộp Durex nàng nhét vào trong túi tiền của Triệu Thụy!
“Ác!”
Những người đứng gần chứng kiến Vân Liên móc ra hộp đồ đó, cũng không khỏi cùng kinh ngạc hô một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái.
Tiểu cô nương này nhìn qua giống như được mài từ ngọc, khắc từ phấn, cực kì đáng yêu, khiến người ta hận không thể ôm vào trong lòng hôn vài cái mới tốt, như thế nào thích cầm loại đồ vật vậy?
Hơn nữa lấy cái gì không lấy, hết lần này tới lần khác lại cầm một hộp áo mưa!
Đây cũng không khỏi quá cởi mở một chút chứ!
Vân Phương cũng là đầy mặt kinh ngạc nhìn Vân Liên, thật không ngờ, nàng lại sẽ đem loại đồ này trong người, hơn nữa còn muốn mang ra khỏi siêu thị.
Uổng cho nàng mười hai năm ân cần dạy bảo, kết quả lại là như vậy!
Nàng không khỏi tức giận đến trắng bệch mặt, thân thể đều đã hơi run run, sau đó, nàng không chút nào do dự, vung lên cái tát, vổ mạnh vào cái mông nhỏ cong cớn của Vân Liên.
“Vân Liên! Ai bảo ngươi loạn cầm đồ linh tinh? Chẳng lẽ ngươi không biết, trong siêu thị không được cầm loạn đồ sao?”
Vân Liên trúng một cái tát, chỉ thấy cái mông bỏng rát, đau đớn, hiển nhiên Vân Phương là nổi giận thật sự.
Nàng không khỏi hai mắt rưng rưng, trong lòng vừa ấm ức, lại vừa tức giận, hộp Durex này, rõ ràng là nhét vào trong túi tiền của Triệu Thụy, như thế nào lại chạy vào túi tiến của mình?
Cái đầu nhỏ liền bắt đầu suy nghĩ, nàng chợt hiểu được, khẳng định Triệu Thụy phát hiện nàng làm trò, cho nên không nói tiếng nào mà phản lại hãm hại nàng một phen!
Suy nghĩ rõ ràng việc này, Vân Liên cảm giác được mình rất là ấm ức.
Nguyên là muốn chỉnh người khác, kết quả ngược lại bị người khác chỉnh một phen.
Đây không phải là nhấc lên hòn đá, đập vào chân mình sao!
Lúc này, Vân Phương vẫn còn chưa cảm thấy nguôi giận, lại vung lên cái tát.
Triệu Thụy liền nhanh chóng bước tới, kéo Vân Phương lại.
“Trẻ con không hiểu chuyện, tùy tiện cầm cái thứ linh tinh để chơi, cũng không phải là chuyện gì lớn ,nói rõ với hắn là được rồi.” Triệu Thụy cười khuyên, tiếp theo hắn quay đầu đối với nhân viên của siêu thị nói, “Thứ này chúng ta không cần, ngươi thu lại là được, thật là xin lỗi, mời không nên để ý.”
Tên nhân viên siêu thị kia chứng kiến Vân Phương cùng Triệu Thụy ăn nói được thể, khí chất cao nhã, mà bao lớn bao nhỏ trong tay, đã mua không ít đồ vật đắt tiền, cũng không giống trộm vặt, hơn nữa Vân Liên nhìn qua còn nhỏ, nước mắt tuôn rơi, thập phần đáng thương, cũng cảm giác được đại khái là trò nghịch ngợm của trẻ con, vì vậy để ba người đi, cũng không có ngăn cản thêm nữa.
Ba người ra khỏi siêu thị, cùng nhau về nhà.
Vân Phương vẫn còn tức giận, Vân Liên thì dùng bàn tay nhỏ lau nước mắt, giữ im lặng đi theo phía sau hai người.
Nhìn bóng lưng cao lớn của Triệu Thụy, Vân Liên liền tức giận đầy bụng mà cắn răng, căm giận nghĩ, Triệu Thụy chết tiệt, không cần ngươi làm người tốt, ta biết là chuyện gì xảy ra, hừ, món nợ này ta nhỡ kỹ, chúng ta chậm rãi chờ xem.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.