Thần Ma Chi Mộ

Chương 172: Lão Hổ Phát Uy Cọp Ra Oai






Nghĩ ra được biện pháp giải quyết vấn đề, Triệu Thụy không trở về văn phòng nữa mà đi tới lớp 10-7, hướng vô trong lớp xem xét.
“ Chu Đào, ra đây một lát.” Triệu Thụy vẫy vẫy tay với một cậu béo ở bên trong.
“ Có chuyện gì không thầy Triệu?” Chu Đào chạy tới, đôi mắt nhỏ mở lớn, trông vô cùng ngây thơ.
“ Lời đồn đại về chuyện của ta và cô Vân là do trò phát ra có đúng không?” Triệu Thụy lôi hắn ra một chỗ, tủm tỉm cười vỗ vỗ vai hắn và hỏi.
Chu Đào hoảng sợ, lòng thầm nghĩ tại sao mà thầy Triệu lại có thể biết nhanh như vậy còn miêng thì vội vàng phủ nhận: “A? Không phải em! Thực sự là không phải em !”
“Rốt cuộc là có phải trò làm không? Làm người cần thành thật, nói dối là không tốt!” Triệu Thụy càng lúc càng cười hiền lành.
Khuôn mặt mập tròn của Chu Đào hơi co giật, khó khăn nuốt nuốt nước miếng, tuy thầy Tiểu Triệu này vẻ mặt đầy hòa ái nhưng tại sao hắn lại cảm thấy có một cỗ sát khí ở trong truyền thuyết cơ chứ.
“ Em nói thẳng, đúng…” Chu Đào thừa nhận, “Em chỉ nói với Trương Lan, không ngờ Trương Lan lại kể cho người khác, kết quả là chuyện bị truyền ra.
Thầy Triệu, em thực không cố ý.”
“ Vốn biết là trò, vậy mà còn không nhận ngay từ đầu.” Triệu Thụy cốc đầu hắn một cái nhưng không có dùng sức, “Đây là trò bịa đặt a! Làm tổn hại lớn đến danh dự của ta, bây giờ tính sao đây?”
“A?” Chu Đào há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Triệu Thụy, nói: “Thầy Triệu, không phải thầy tính tống tiền em đấy chứ ?”
“ Trò có cái gì đáng để ta tống tiền?” Triệu Thùy có chút buồn cười liếc nhìn Chu Đào.
“ Vậy thầy muốn em làm gì?” Chu Đào sợ hãi hỏi.
“ À, là thế này… Trò lại đây.” Triệu Thụy kéo hắn tới cạnh mình thì thầm vài câu.
Chu Đào có chút không tin tưởng trợn tròn mắt: “Thầy Triệu, không thể nào! Thầy muốn em làm chuyện này?”
“ Không sai.
Trò gây cho ta phiền phức lớn như vậy, nếu như trò giúp ta làm chuyện này, ta sẽ bỏ qua, còn nếu không thì… hắc hắc…” Triệu Thụy cười đến mức mắt híp lại thành một đường, liếc mắt đánh giá Chu Đào từ trên xuống dưới giống như là đang đánh giá một khối thịt béo nằm trên thớt.
Chu Đào sợ đến run người, vội vỗ ngực cam đoan: “Không thành vấn đề.

Tuyệt đối không thành vấn đề.
Thầy Triệu, em cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.”
Hắn nói đến đây thì dừng một chút, đột nhiên vẻ sợ hãi trên mặt đều biến mất, sau đó cười hi hi nói: “Hi hi, không ngờ thầy Triệu cũng thật cao tay a.
Kì thật ai cũng không ưa Chương chủ nhiệm, bất quá ông ấy quá ghê gớm nên dù không ưa cũng chỉ có thể để trong lòng, có thầy làm chỗ dựa, em nhất định làm.”
“Nhớ kỹ, không được cho ai biết chuyện này.” Triệu Thụy cẩn thận dặn thêm một câu.
“Vâng.” Chu Đào gật gật đầu, rất có vẻ bi tráng của ‘tráng sĩ một đi không trở về’.
Triệu Thụy hài lòng gật đầu, sau đó liền đút tay vào túi, nhún nhẩy đi trở về văn phòng.
Nếu kế hoạch thuận lợi, chắc chắn Chương chủ nhiệm sẽ gặp phiền toái lớn.
Triệu Thụy nở một nụ cười tà ác, trong lòng thầm nói như vậy.
Chu Nguyệt Tiễn tan ca xong, tâm tình vô cùng dễ chịu đi về hướng trường Đông Hồ, chuẩn bị theo thói quen, đợi chồng ở cổng trường, sau đó hai vợ chồng cùng về nhà.
Chồng nàng là Trương Tổng Lâm, huấn đạo chủ nhiệm của trường Đông Hồ, tại trường học nắm quyền cao chức trọng, là thê tử, trên mặt nàng không khỏi có chút tự hào.
Chu Nguyệt Tiễn thân hình cao lớn, lưng rộng eo thô, rất khỏe mạnh, dù dung mạo bình thường nhưng rất biết cách dạy chồng, bởi thế mà nhiều năm qua Chương Tổng Lâm vẫn rất sợ nàng, không dám đi ngoại tình.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân làm nàng đắc ý.
Còn cách cổng trường 500, 600 mét, hai học sinh liền tiến tới, một đứa đeo kính trông có vẻ giống mọt sách, một đứa thì mập mạp, hai học sinh này vừa đi vừa nói chuyện, nội dung cuộc nói chuyện của chúng cũng theo đó mà bay tới tai nàng.
“ Này, cậu có nghe không? Trưa nay tại trường mình, Chương chủ nhiệm định sàm sỡ nữ giáo viên đấy.”
“ Hả? Không thể nào? Ông ấy sàm sỡ ai thế?”
“ Hình như là cô Vân dạy lớp chúng ta.”
“ Là thật à? Cô Vân đẹp như vậy, sẽ không bị ông ấy làm gì chứ.” Học sinh đeo kính tò mò hỏi.
“ Nghe nói là gọi vào phòng làm việc của chủ nhiệm, chuẩn bị động thủ động cước, kết quả là bị cô Vân phản ứng, còn đánh gãy mũi của chủ nhiệm.”
“ Là thật hay giả đấy?” Đứa đeo kính có vẻ không tin.
“ Tuyệt đối không lừa cậu, lúc đó tớ vừa hay đi ngang qua phòng làm việc của Chương chủ nhiệm, nhìn thấy rõ ràng.” Đứa mập mạp khẳng định: “May mà tớ trốn kĩ, nếu không ai biết được Chương chủ nhiệm có giết người diệt khẩu không!”
“Chậc chậc, cầm thú a, háo sắc như vậy.
May mà cô Vân không bị độc thủ của ông ấy.”
“….”
“….”
Chu Nguyệt Tiễn nghe hai học sinh nói chuyện, sắc mặt lập tức đại biến, tâm trạng dễ chịu cũng theo đó mà bay mất.
Nhìn đồng phục của hai học sinh kia, rõ ràng là học sinh của trường Đông Hồ.
Mà trường Đông Hồ chỉ có một Chương chủ nhiệm, đó chính là Chương Tổng Lâm chồng của nàng.
Không có lửa làm sao có khói.
Hai học sinh này nói rõ như vậy, chỉ sợ là thực sự có chuyện rồi.
“Được! Lão già mắc dịch này, tuổi đã lớn
như vậy mà sắc tâm vẫn chưa chịu mất, vẫn còn thích ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, chờ xem ta thu thập lão!” Chu Nguyệt Tiễn cảm thấy lửa giận bốc tới đỉnh đầu, trán nổi gân xanh, hàm răng nghiến chặt.
Nàng hận không thể lập tức tiến đến trường học lôi Chương Tổng Lâm ra, vả cho hắn một cái, giáo huấn hắn một trận.
Nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại, chuyện xấu trong nhà cũng không nên truyền ra ngoài, nếu làm lớn chuyện quá thì cũng chỉ làm xấu mặt mình, vì vậy nàng cố dằn cơn giận xuống, đi tới cổng trường nhưng không dừng lại mà đi thẳng luôn về nhà.
Nàng vừa mới đi, đứa mập mạp đó liền lập tức im lặng, nhìn về bóng lưng của nàng trên miệng nở ra một nụ cười đắc ý.
“ Này! Chu Đào, cậu có sao không mà tự nhiên cười một mình thế? Mới vừa rồi tớ hỏi, cậu mau trả lời đi!” Đứa đeo kính hỏi với chút khó hiểu.
“ À.

Không có gì, không có gì.
Mà cậu vừa hỏi cái gì, hỏi lại đi…” Chu Đào mỉm cười, nói.

Chu Nguyệt Tiễn hầm hầm về nhà, cũng không làm cơm, oai vệ ngồi ở ghế salon, nghiêm mặt đợi Chương Tổng Lâm về.
(大马金刀 - đại mã kim đao, thành ngữ, ý nói oai phong, hào sảng)
Khoảng hơn mười phút sau, cửa chống trộm kêu lên, ngay sau đó thì mở ra, Chương Tổng Lâm đẩy cửa đi vào.
“Ủa? Sao bà còn chưa nấu cơm?” Hắn nhìn thoáng qua phòng, sau đó vừa cởi giầy, vừa hỏi.
Chu Nguyệt Tiễn không trả lời, chờ hắn đi đến trước mặt, nhìn thấy vết thương trên mũi hắn, đối với lời nói của hai học sinh kia lại càng thêm tin tưởng, lửa giận trong lòng không kìm được nữa, liền mạnh liệt bùng nổ.
Nàng từ từ đứng dậy, một cái tát đập thẳng vào mặt Chương Tổng Lâm.
Chát một tiếng ròn rã, Chương Tông Lâm lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ xuống mặt đất.
Hắn vừa giận vừa sợ, không hiểu tại sao Chu Nguyệt Tiễn đột nhiên đánh hắn.
“Bà có bị điên không! Tự nhiên lại đánh tôi!” Hắn hướng đến vợ quát lên một câu.
“Ông vẫn còn làm bộ nữa cơ à? Ông thực không biết xấu hổ đã ăn ở bát này lại còn trông sang nồi kia.
Ông lại dám sàm sỡ cả nữ giáo viên cùng trường.”
Chu Nguyệt Tiễn mắng lớn, rất giống sư tử cái lao đến vừa cào vừa đánh Chương Tổng Lâm.
“ Ông… Ông già rồi mà không biết xấu hổ! Đã hơn năm mươi tuổi rồi mà còn thích trâu già gặm cỏ non, người ta căn bản là không để ý đến ông vây mà ông còn muốn dùng sức mạnh.
Ông nói đi, ông làm vậy có phải với tôi không? Có phải với cái nhà này không?”
“Bà nghe ai nói? Đó đều là giả! Là bịa đặt! Chương Tổng Lâm kinh hãi, không hiểu tại sao mà chuyện này truyền đến tai vợ mình nhanh như vậy.
Hắn vội vã thanh minh cho mình, lại lùi dần về phía sau, trong lòng vô cùng sợ hãi, vợ biết được chuyện này, hắn có khả năng phải chịu tội rồi.
Chương Tổng Lâm dù là nam nhân nhưng thể hình tương đối gầy yếu, lại có tính sợ vợ, đối với sự tấn công điên cuồng của vợ thì chỉ có thể chống đỡ, không có lực hoàn thủ.
“ Hừ! Ông còn dám nói dối tôi! Chuyện xấu của ông đã bị học sinh thấy được.
Chúng còn đang bàn luận kia kìa.

Ông còn mặt mũi nào đi ra đường nữa không, mà dù ông không cần mặt mũi, tôi cần!” Chu Nguyệt Tiễn vừa mắng lớn, vừa ra tay túm tóc Chương Tổng Lâm.
“Ui! Đừng túm tóc tôi, bỏ ra! Bỏ ra!” Chương Tổng Lâm đau đớn kêu lên thảm thiết, các cơ thịt trên mặt đều giật giật, hắn vội khom người xuống cầu xin vợ tha thứ.
“Biết đau mà vẫn dám làm chuyện xấu hổ này!” Chu Nguyệt Tiễn không những không buông tay mà còn càng dùng sức giật nốt số tóc ít ỏi của Chương Tổng Lâm xuống, đồng thời bàn tay như trảo hướng mặt hắn cào tới.
“ Lão già chết tiệt! Lần này không giáo huấn ông, ông còn tưởng tôi chỉ ngồi không!”
“ A… Mụ điên này! Mụ cào rách hết mặt tôi rồi.”
Chu Nguyệt Tiễn giận dữ: “Ông đã sai lại còn dám mắng tôi! Hôm nay tôi liều mạng với ông!”
“A! Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Đừng đánh nữa…”
Tiếng kêu thê lương thảm thiết của Chương chủ nhiệm bay ra ngoài, quanh quẩn thật lâu khắp cả tòa nhà
Hàng xóm chung quanh cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết của hắn, không kìm được đồng tình, đều tại nhà bàn luận.
“ Chà! Nhà Chương chủ nhiệm ở trường Đông Hồ hình như lại làm cách mạng rồi.”
“ Đánh là hôn, mắng là yêu, vợ chồng nhà ấy tình cảm thật tốt.”
“ Ta cá Chương chủ nhiệm gặp xui xẻo, có ai theo không?”
“ Hừ, ai cá với ông chứ, mỗi lần nhà ấy đánh nhau đều là Chương chủ nhiệm thua, chưa bao giờ thấy hắn thắng.”
“ Nhưng sao lần này hắn kêu thảm thiết thê lương như vậy? Không đến nỗi có án mạng chứ!”
“Quản hắn làm gì.
Dù gì việc này cũng không quan hệ đến chúng ta.”
Tiếng kêu thê lương thảm thiết của Chương chủ nhiệm kéo dài suốt nửa tiếng mới dần dần im lặng.
Lúc này, Chương chủ nhiệm đã gần là hấp hối.
Hắn bị vợ để nằm trên sàn nhà, quần áo bị xé nát trông hệt tên ăn mày, cái đầu vốn đã ít tóc nay lại bị giật mất không ít trông rất nhăm nhở, trên mặt thì chỗ xanh chỗ tím, lại có hơn mười vết cào trên mặt, vô cùng thê thảm.
Hắn bây giờ vô cùng hối hận, tưởng như sắp khóc đến nơi.
Trộm tình không thành lại bị hành hung, cái này thực là lỗ vốn a.
Thật là ngậm bồ hòn làm ngọt a!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.