Thần Ma Chi Mộ

Chương 125: Bạn Cùng Phòng Mới






Đại học Giang thuộc loại một, là trọng điểm quốc gia, nghiên cứu sinh nhiều không kể hết, rất hùng hậu.
Triệu Thuỵ tiến vào Đại học Bắc Giang đúng vào thời gian báo danh nhập học.
Trong trường học vô cùng náo nhiệt, dòng người như sóng,
Thỉnh thoảng có thể bắt gặp sinh viên năm nhất mặc trang phục huấn luyện quân sự màu xanh biếc đi qua người.
Nhìn khuôn mặt đầy tươi cười của tân sinh viên, Triệu Thuỵ cũng không khỏi bị ảnh hưởng, tâm trạng bắt đầu vui vẻ.
Ở trường học lăn lộn nhiều năm làm lão đầu, không nghĩ chớp mắt một cái liền trở thành tân sinh viên, thật khiến hắn có chút cảm khái.
Thủ tục báo danh của tân sinh viên, luôn có rất nhiều hạn chế, bất luận là nghiên cứu sinh mới hay sinh viên, đều như nhau.
Bằng cấp chứng minh, chứng minh của trường tốt nghiệp, giấy báo trúng tuyển đều phải chuẩn bị đầy đủ, sau còn bảo hiểm an toàn, phiếu cơm…
Trên tay Triệu Thuỵ có thể nói là không có gì cả, nhưng Vân Hùng dù ở ngoài ngàn dặm đều đã sắp xếp thoả đáng.
Hắn vừa đi vào sân trường đại học Bắc Giang, đã có người điện thoại cho hắn, báo giáo sư của hắn Hoàng Vĩ Hoàng đã thu xếp xong các thủ tục nhập học, đang chờ hắn ở khoa nghiên cứu sinh.
Triệu Thuỵ tự nhiên rất vui mừng, luôn miệng cảm ơn.
Kéo một sinh viên đi qua người hỏi thăm hướng của khoa nghiên cứu sinh, hắn vội vàng đi tới.
Sau khi tới lầu nghiên cứu sinh, đợi một lúc thì điện thoại di động lại vang lên, là giáo sư Hoàng điện tới, nói là đang có chuyện phải xử lý, một lúc sau mới đến được, trước muốn Triệu Thuỵ đến ký túc xá, phòng số 205.
Triệu Thuỵ tự nhiên sẽ không oán hận nửa tiếng, đáp ứng một tiếng rồi kéo vali đi.
Nơi ở của nghiên cứu sinh tại đại học Bắc Giang khá tốt, một phòng hai người, cực kỳ sạch sẽ, điều hoà – TV – inte ..
đều đầy đủ, điện 24/24.
Lúc Triệu Thuỵ bước vào ký túc xá, giường bên trái đã bị một chàng trai trẻ chiếm.
Chàng trai nhìn qua chỉ mới hai mươi tuổi đầu.
Không râu ria, đeo một cặp kính đen, trên người mang dáng vẻ sinh viên, xem ra là trực tiếp thi đậu từ đại học, còn chưa tiếp xúc xã hội.
Lúc này hắn nằm trên giường, hai chân gác lên nhau, đọc tiểu thuyết.
Một chân thì không có gì, một chân khác lại mang vớ, chân không ngừng đung đưa.

Thỉnh thoảng lại toả ra mùi hôi, nếu như không phải Triệu Thuỵ có sức chống cự mạnh mẽ, đã sớm hôn mê bất tỉnh.
Triệu Thuỵ liếc mắt nhìn dưới gầm giường, quả nhiên là một đôi giày thể thao, bên trong còn chứa một chiếc vớ bẩn.
Nam sinh cảm thấy có người vào phòng, buông sách xuống.
Đưa mắt dò xét Triệu Thuỵ rồi hỏi một câu:” Ngươi cũng ở ký túc xá này?”
“Đúng!” Triệu Thuỵ gật đầu.
Không quá nhiệt tình, cũng không có vẻ xa lạ.
“Hắc hắc.
Chân ta có hôi một chút! Người đừng để ý nha.” Nam sinh xấu hổ gãi gãi ót, miệng cười nói.
“Không sao cả, đã quen rồi, trước kia lúc ở ký túc xá đã sớm luyện được bách độc bất xâm.” Triệu Thuỵ mỉm cười, cảm thấy bạn cùng phòng này nói chuyện rất thẳng thắn, trong lòng không khỏi có hảo cảm.
“Ha ha! Thật sự là không thể tốt hơn!” Nam sinh vừa nghe được Triệu Thuỵ nói vậy, liền cười lên.
Vươn tay,”Giới thiệu một chút, ta tên là Thạch Cảnh Lam, còn ngươi?”
“Triệu Thuỵ.” Triệu Thuỵ bắt tay hắn.
“Từ nay về sau chúng ta là bạn cùng phòng, mong chiếu cố nhiều hơn.” Thạch Cảnh Lam khách sáo.
“Chiếu cố lẫn nhau.” Triệu Thụy cười rồi ngồi xuống giường, để hành lí sang một bên, sau đó cùng Thạch Cảnh Lam trò chuyện, sau này đều ở chung một ký túc xá, tốt nhất nên giữ mối quan hệ hòa hảo.
Hai người nói chuyện một lúc, Triệu Thụy cũng hiểu sơ về hoàn cảnh của Thạch Cảnh Lam.
Thạch Cảnh Lam là người Bắc Giang, tuy nhiên học ở một trường đại học khác ở Bắc Giang, lúc thi nghiên cứu sinh mới đậu vào đại học Bắc Giang.
Thạch Cảnh Lam, sao ngươi muốn làm nghiên cứu sinh?” Triệu Thụy tùy ý hỏi.
“Cũng không có cách nào khác.” Thạch Cảnh Lam đặt cuốn tiểu thuyết qua một bên, quay mặt nói,”Bây giờ yêu cầu tuyển dụng rất cao.

Không thi nghiên cứu sinh, muốn tìm một công việc vừa ý rất khó.
Bất quá, dù là nghiên cứu sinh, sau khi tốt nghiệp sẽ ra sao, không ai biết trước được.
Hiện tại không cần nói, sinh viên đầy đường, thạc sĩ như mây, chỉ còn tiến sĩ có thể tranh một hai sao? Đặc biệt chuyên ngành quản lý kinh doanh của chúng ta, nghe nói chỉ cần tuyển nghiên cứu sinh.
Chết mất!”
“Vậy ngươi vẫn thi?” Triệu Thụy cảm thấy bạn cùng phòng này rất thú vị, cảm giác xa lạ ban đầu không khỏi vơi đi một nửa, nên cười hỏi.
“Chủ yếu là theo danh tiếng của lão bản mà tới.” Thạch Cảnh Lam nói thẳng.
Người được gọi lão bản, là giáo sư hướng dẫn nghiên cứu sinh.
Bây giờ có không ít giáo sư mở công ty ở bên ngoài, nghiên cứu sinh dưới quyền cũng thường xuyên giúp việc, còn được giáo sư trả lương.
Đương nhiên, tiền lương nhiều ít còn tùy thuộc vào nhân phẩm của giáo sư.
“Lão bản của ta rất ghê gớm a! Hắn đảm nhiệm chức cố vấn cao cấp ở rất nhiều công ty lớn, ngay cả tập đoàn Việt Tú nổi tiếng Bắc Giang đều đưa mức lương cao mời hắn làm việc! Đồng nghiệp của cha ta có một người con, lớn hơn ta vài tuổi, lúc đầu cũng tốt nghiệp dưới tay lão bản.
Khi tốt nghiệp, lão bản
nhờ vào quan hệ cá nhân giúp hắn vào tập đoàn Việt Tú.
Vừa vào công ty, lương thử việc đã 1 vạn 2.
Ta choáng! Tiền lương cao như vậy, nước miếng muốn chảy ròng ròng a!”
Nói đến đây, Thạch Cảnh Lam không khỏi chép miệng, vẻ mặt vô cùng hâm mộ:” Theo lời vị học trưởng đó, sinh viên dưới tay lão bản không nhiều, nhưng mỗi người đều tìm được công việc khá tốt.

Cho nên từ khi ta chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, đã hạ quyết tâm, nhất định phải đậu.
Hắc hắc, không phụ người có tâm a, ta cuối cùng đã thành công.”
Thạch Cảnh Lam nói xong câu cuối, không khỏi có chút đắc ý cười lên, như thể tương lai tốt đẹp đang rộng mở trước mắt hắn, tiền đồ tươi sáng, tiền bạc như nước, mỹ nữ nhìn hắn tươi cười.
Nói đến đây, hắn như nhớ tới điều gì, đột nhiên hỏi một câu:”Đúng rồi, Triệu Thụy, lão bản của ngươi là ai vậy?”
“Giáo sư Hoàng Vĩ Hoàng.”
“A? Ta cũng vậy… Chúng ta cùng chung một lão bản a!
Đồng môn, đồng môn!” Thạch Cảnh Lam vừa kinh ngạc vừa cao hứng.
“Ừ, thật sự rất trùng hợp a!” Triệu Thụy phụ họa.
Thạch Cảnh Lam đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài lần, đột nhiên nói:”Triệu Thụy, là đồng môn kiêm bạn cùng phòng, ta đề nghị ngươi tốt nhất nên thay đổi trang phục trên người.
Thay bộ khác trang trọng, lịch sự hơn.
Tạo một ấn tượng tốt cho lão bản.
Ấn tượng đầu tiên rất trọng yếu để thiết lập quan hệ tốt, sau này tìm công việc, không chừng trợ giúp rất nhiều a! À, vì lần gặp mặt đầu tiên mà ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng!”
“Không phải đi phỏng vấn, mặc trang phục như vậy làm gì?” Triệu Thụy cười, không quan tâm lắm.
Trong khi hai người đang trò chuyện, một người trung niên mặc đồ vest sang trọng, khí chất nho nhã, nhìn qua rất có phong phạm học giả đẩy cửa đi vào ký túc xá.
Vừa vào phòng, hắn liền bị choáng bởi mùi hôi chân đầy phòng, hai chân lảo đảo, chút nữa đã ngã xuống đất.
Hắn vội vàng bịt miệng mũi, rời xa khỏi ký túc xá, rồi hô lên:” Triệu Thụy, Triệu Thụy có ở đây không?”
“A! Ta ở đây.” Triệu Thụy nghe người đó gọi tên mình, đoán là giáo sư Hoàng Vĩ, vì vậy liền đi ra.
“Giáo sư Hoàng?” Hắn thử gọi một tiếng thăm dò, trong lòng suy xét, có cần đưa giáo sư đi cấp cứu hay không, mùi hôi chân của Thạch Cảnh Lam có sức sát thương quá lớn, vũ khí hóa học của Iraq có cưỡi ngựa cũng đuổi không kịp.
Hoàng Vĩ tránh xa khỏi phòng 205, hít sâu vài cái, rồi thở ra, lúc này mới nở nụ cười hết sức miễn cưỡng nói:
“Ngươi là Triệu Thụy sao.
Thủ tục nhập học của ngươi ta đã làm xong, sau này, ngươi học tập do ta hướng dẫn.

Nếu cần gì, cứ việc nói ra, ta hết sức đáp ứng.
A a, Vân lão gia tự mình dặn dò, phải quan tâm đến ngươi, ta cũng không dám thờ ơ.
Vốn ta dự định tối nay mời ngươi ăn cơm, nhưng đột nhiên có một số việc ta phải xử lý, cho nên đành phải để hôm khác, như vầy đi, tối mai, thế nào?”
Triệu Thụy cười nói:”Giáo sư Hoàng quan tâm chu đáo như vậy, ta đã rất cảm kích.
Về phần yêu cầu thì cũng không có gì.
Ngài bận rộn công việc, không thể chậm trễ, về phần ăn cơm, lúc nào cũng được.”
“Tốt lắm!” Hoàng Vĩ nhìn đồng hồ trên tay một chút, rồi lấy ra giấy bút, ghi một số điện thoại, dúi vào tay Triệu Thụy,”Đây là số điện thoại cá nhân của ta, nếu có việc gì cứ gọi trực tiếp vào số này, mở máy 24/24.”
Triệu Thụy thấy hắn dường như còn có việc gấp, vì vậy cầm lấy tờ giấy ghi số điện thoại, nói:”Giáo sư Hoàng, nếu như ngài còn có việc, trước hết đi xử lý, ta không có việc gì.”
“Được, vậy hôm khác chúng ta gặp lại.” Hoàng Vĩ bắt tay hắn, rồi vội vàng rời khỏi, nơi này quá kinh khủng, thật sự không thể ở lâu.
Tiễn Hoàng Vĩ xong, Triệu Thụy lại trở về ký túc xá, Thạch Cảnh Lam liền quay đầu hỏi:
“Vị vừa rồi là quan hệ ra sao với ngươi? Họ hàng? Thật tốt a, có người thân ở Bắc Giang, có thể giúp đỡ lẫn nhau!”
“Không phải.” Triệu Thụy cười cười,”Hắn là lão bản của chúng ta.”
“Lão bản của chúng ta?” Não bộ Thạch Cảnh Lam nhất thời không theo kịp, hai mắt chớp chớp, nhìn Triệu Thụy, chờ hắn giải thích rõ ràng hơn.
Qua một lúc, hắn như hiểu được điều gì, giống như con chuột bị giẫm phải đuôi,”Tạch” từ trên giường nhảy lên, nhảy khá cao.
“A?Lão bản? Hắn là giáo sư Hoàng Vĩ Hoàng!”
“Đúng vậy!” Triệu Thụy buồn cười nhìn hắn, gật đầu,” Hắn chính là giáo sư Hoàng! Chẳng lẽ ngươi chưa từng gặp qua!”
“A! A lần đầu gặp mặt, đã dọa người ta chạy mất! Xong rồi, xong rồi a!” Khuôn mặt Thạch Cảnh Lam đờ ra, kêu gào cực kỳ thảm thiết.
“Triệu Thụy, ngươi thật sự quá bạc bẽo! Biết rõ lão bản sắp đến, cũng không nhắc ta trước! Ta còn định tạo cho hắn một ấn tượng sâu sắc đây mà!”
Triệu Thụy nhịn cười, nghiêm trang gật đầu:”Ngươi đã lưu lại cho hắn ấn tượng rất sâu sắc.
Phỏng chừng cả đời hắn cũng không quên được



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.