Thần Khống Thiên Hạ

Chương 382: Lăng Tiếu Kinh Hãi! (2)​




Lăng Tiếu đã là tam phẩm Luyện dược sư, huống hồ lại có cả ngàn loại đan phương trong Luyện Đan Quyết, đối với đủ loại đan dược đều có hiểu rõ nhất định, nhưng hắn lại không nhìn ra đây là đan dược gì.
Lăng Tiếu nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy những thành dân đoạt được đan dược đều lập tức ăn vào, ngay sau đó đều lộ ra thần sắc cực kỳ hưởng thụ, tựa hồ đan dược đã mang đến cho bọn hắn cảm giác sảng khoái vô cùng vô tận vậy.
Lăng Tiếu do dự một chút, vẫn ném đan dược vòa miệng.
- Tựa hồ không có dược hiệu gì mà?
Lăng Tiếu nghi ngờ nói một câu.
Nào có thể đoán được, sau một khắc dược tính trong bụng rốt cục bắt đầu sinh ra biến hóa.
Một cổ năng lượng tinh thuần phân tán ra, những năng lượng này tựa hồ ẩn chứa đặc hiệu nào đó, khiến cho thân thể của hắn có một loại cảm giác trầm tĩnh lại, thần kinh trước kia vẫn bảo trì cảnh giác cũng thả lỏng lại, thân thể như đạt được thăng hoa nào đó, khiến người cảm thấy thể xác và tinh thần sung sướng, khiến người không tự giác được đắm chìm trong cảm giác này.
Coi như là Lăng Tiếu cũng lộ ra biểu cảm như người khác, cổ năng lượng tinh thuần trong cơ thể phân ra một cổ năng lượng màu đen lướt tới tinh thần thức hải.
- Ồ, sao lại có loại vật này tiến đến?
Lục Ông trong thức hải phát hiện dị trạng, trong tay vừa nhấc liền bao trùm đoàn năng lượng kia lại.
Ngay sau khi Lục Ông trói chặt năng lượng màu đen kia thì Lăng Tiếu cũng lập tức khôi phục thần trí.
- Đây là có chuyện gì, chẳng lẽ là biểu hiện giả dối?
Lăng Tiếu cảm ứng thân thể một chút, phát hiện cùng không có gì khác thường.
Vừa rồi sau khi phục dụng đan dược, hắn rõ ràng cảm giác được năng lượng của mình tựa hồ tăng cường không ít, nhưng bây giờ lại vẫn như cũ.
Lúc này, lão giả áo bào vàng giữa sân rộng cất cao giọng nói:
- Các con dân của Đại Tế Tự, các ngươi đã tiếp nhận ban ân của thần, các ngươi có thể an tâm trở về, đương nhiên bọn tiểu tử 25 trở xuống có thể lưu lại, tiếp theo là lúc Tế Tự Nữ chọn rể.
Kim sắc sứ giả sau khi tuyên bố, những thành dân kia cũng không tán đi hết, ngược lại gọi càng thêm thỏa thích, càng thêm điên cuồng, nhất là những nam tử trẻ tuổi, mỗi người đều như gà chọi, tựa hồ đều muốn trở thành cháu rể của Đại Tế Tự.
Tất cả các thành dân dưới sự duy trì của các sứ giả liền trống ra một đại đạo rộng 2m.
Lão giả áo bào vàng lần nữa nói:
- Tất cả nam tử đạt tới ngoài Huyền Sĩ giai, ngoài 25 tuổi có thể tiến đến đây
Ngay sau đó, từ từng phương hướng đi ra không ít thanh thiếu niên bước về phía khoảng trống giữa sân.
Cổ Tuấn Nam chẳng biết lúc nào đã xuất hiện bên người Lăng Tiếu thét to nói:
- Lăng huynh đệ, ta lên đây, nhớ cổ vũ cho ta.
- Yên tâm đi Cổ huynh, ta xem trọng ngươi.
Lăng Tiếu khuyến khích nói.
- Cảm ơn huynh đệ
Cổ Tuấn Nam lên tiếng, lập tức đi tới.
Nói thật ra, Lăng Tiếu một chút cũng không coi trọng Cổ Tuấn Nam, tên này mặc dù có thực lực đê giai Huyền Sĩ, nhưng khi thấy nguyên một đám thanh thiếu niên đi đến ai cũng có được thực lực như vậy, thậm chí còn có mười người đã là Linh Sư giai.
Lăng Tiếu trong lòng thầm than, cũng may hắn sớm rời khỏi Vẫn Thạch Thành, thiếu niên từng được xưng là Vẫn Thạch Thành đệ nhất thiên tài như hắn, đặt ở đây cũng chỉ là loại bình thường không chút bắt măt.
Những thanh niên tài tuấn này mỗi người đều không yếu hơn các đồng môn sư huynh đệ ở Tử Thiên Tông a!
Trong chốc lát sau, trong sân rộng đã tập hợp mấy trăm người trẻ tuổi
Những người này tuyệt đại đa số là anh kiệt của Cổ Tế Thành, ngoài ra còn có thiên tài các thành trì khác, mỗi người đều hưng phấn tung tăng như chim sẻ, ý chí chiến đấu sục sôi.
Ở trong đó hấp dẫn người ta nhất phải nói đến hơn mười tên trẻ tuổi đứng ở trước nhất.
Bọn hắn không lộ ra thần sắc kích động như những người khác, ngược lại vẻ mặt trầm tĩnh, thần thái tràn đầy cao ngạo và khinh thường, thanh thiếu niên xung quanh đều không ai dám tới gần bọn họ cả.
Đây cũng là hơn mười cao thủ Linh Sư giai mà ngay từ đầu Lăng Tiếu đã chú ý tới.
Linh Sư giai và Huyền Sĩ chỉ có kém một cấp, nhưng là thực lực lại không hề giống.
Bọn hắn đã có thể sinh ra uy áp Linh Sư giai, Huyền Sĩ giai chung quanh sao có thể tới gần bọn hắn chứ.
Sau tất cả người trẻ tuổi đứng vững, Tế Tự Nữ rốt cục đi ra.
Nàng chính là thiếu nữ trước kia cùng xuất hiện với lão giả cử hành tế điển.
Chỉ thấy nàng để trần chân ngọc, bước chân nhẹ nhàng, đi tới trên một đài cao màu đỏ đã sớm dựng tốt.
Tất cả nam tử trẻ tuổi nhìn qua Tế Tự Nữ vừa xuất hiện, mỗi người đều lộ ra cực độ khát vọng.
Tuy rằng, Tế Tự Nữ che mặt, không tháy rõ dung mạo, nhưng da thịt như ẩn như hiện, vòng eo như xà, giơ tay nhấc chân đều lộ ra cực kỳ thùy mị... khiến người mê đắm.
Lăng Tiếu ở giữa đám người cũng không thể không thầm khen:
- Nàng này quả thật hấp dẫn động lòng người!
Tế Tự Nữ nhìn quanh chúng nam tử trẻ tuổi bên dưới lộ ra vẻ thầm lo.
- Hài tử, có thể bắt đầu rồi.
Một tiếng khàn khàn truyền vào tai Tế Tự Nữ.
Tế Tự Nữ thân thể khẽ run lên, trong tay nhiều ra một vật.
Rõ ràng là một tú hoa cầu!
Lăng Tiếu nhìn tú hoa cầu trong tay Tế Tự Nữ không khỏi trong lòng cười thầm:
- Cô nàng này cũng tin vào nhân duyên sao?
Tế Tự Nữ để tú hoa cầu trước ngực, mắt đẹp nhắm chặt, đôi môi có chút nhúc nhích, tựa hồ đang cầu nguyện gì đó.
Lúc này, tất cả nam tử trẻ tuổi càng thêm hưng phấn, hơn mười người thanh thiếu niên đứng đầu kia trong mắt cũng lộ ra vài phần tinh mang.
Vèo!
Tú hoa cầu bị Tế Tự Nữ cao cao ném bay lên.
XIU.... XIU...!
Ngay một khắc khi Tú Hoa Cầu vứt lên, đại bộ phận người trẻ tuổi nhao nhao nhảy lên, muốn là người đầu tiên cướp được. Tú Hoa Cầu.
Các thành dân vây xem đều lập tức hoan hô lên.
Nam tử trẻ tuổi đầu tiên cướp được Tú Hoa Cầu còn chưa kịp vui mừng đã bị một người đạp bay, Tú Hoa Cầu lập tức đổi chủ, nam tử vừa đạt được Tú Hoa Cầu kia tựa hồ muốn lập tức lao về phía đài cao, lại phát hiện một chân của mình bị người chụp được, sau đó bản thân bị người ném ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, vô số quyền cước nhao nhao đánh về phía hắn.
Ah!
Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, người nọ bị hơn mười người trẻ tuổi đánh cho trọng thương, Tú Hoa Cầu lần nữa đổi chủ.
Nhất thời, giữa quảng trường đại hỗn chiến đã bắt đầu.
Những thanh thiếu niên tranh đoạt Tú Hoa Cầu kia mỗi người đều ra sức chém giết.
Người thực lực không đủ nhao nhao bị đánh cho trọng thương, máu tươi bay khắp đầy trời, mệnh huyền một đường.
May mắn mỗi khi có người không có năng lực tranh đoạt nữa liền có người ra viện thủ lôi ra ngoài, miễn cho bị mọi người giẫm chết.
Thành dân bốn phía không người nào cảm thấy tràng diện này quá mức tàn nhẫn cả, ngược lại mỗi người càng thêm thỏa thích cuồng hoan hét lên.
Lăng Tiếu thấy tràng diện này liền cảm thấy tặc lưỡi, đồng thời cũng như được mở rộng tầm mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.