Thần Khống Thiên Hạ

Chương 374: Không Nên Ép Bản Thiếu Gia Đại




Lăng Tiếu cảm thụ được ánh mắt nóng rực của nữ nhân kia, không khỏi ôm lấy ngực yếu ớt nói:
- Ngươi. . . Các ngươi là?
Xem bộ dạng hắn như vậy, tựa hồ thật sự như sợ nữ nhân kia ăn tươi vậy.
- Ha ha, tiểu huynh đệ ôm ngực làm gì vậy, tỷ tỷ cũng không ăn ngươi, sợ cái gì?
Nữ nhân xinh đẹp kia phát ra tiếng cười như chuông bạc nói.
Lăng Tiếu sờ lên cái mũi cười nói:
- Tỷ tỷ nói đùa, thân thể này của tiểu đệ chỉ có mấy lượng thịt, quả thật chẳng có gì ăn ngon cả.
Lăng Tiếu tuy rằng thích mỹ nữ, nữ nhân trước mắt này lớn lên quả thật không tệ, dáng người cũng cực phẩm, nhưng vừa thấy nữ nhân này bị một đống lớn nam nhân vây quanh, lại ăn mặc như vậy, không cần đoán cũng biết là nữ nhân lả lơi ong bướm, hắn đối với loại nữ nhân này quả thật không quá cảm thấy hứng thú.
- Tiểu tử, vừa rồi chỉ có ngươi ở nơi này?
Một gã đê giai Linh Sư đứng dậy nghiêm nghị hỏi Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nhẹ gật đầu đáp:
- Nếu như các ngươi không thấy những người khác thì... ở đây quả thật chỉ có mình ta.
- Không có khả năng, vừa rồi rõ ràng nghe được tiếng đánh nhau, các ngươi xem cây cối ở đây đều bị ép thành nát bấy, khẳng định còn có người hoặc cao đẳng linh thú ở phụ cận.
Tráng hán kia không tin tưởng nói, tiếp theo hắn chằm chằm vào Lăng Tiếu lạnh lùng nói:
- Tiểu tử ngươi dám lừa dối ta?
Lăng Tiếu giang tay ra nói:
- Các ngươi không tin đành chịu, tiểu đệ còn có việc phải đi trước, cáo từ.
Lăng Tiếu không muốn dây dưa quá nhiều, quay người liền muốn rời đi.
- Mơ tưởng đi, nói mau người vừa rồi đi nơi nào rồi, bằng không thì ngươi nhất định phải chết
Tráng hán kia tựa hồ muốn đoán chừng Lăng Tiếu, ngăn đường hắn lại nói.
- Đại Bạch Sa ngươi im miệng cho ta.
Nữ nhân xinh đẹp kia khó chịu quát.
Nàng thân là trung giai Linh Sư liếc mắt liền nhìn ra được thực lực Lăng Tiếu cũng tương đương nàng, mà thủ hạ của nàng thực lực tuy rằng bất phàm nhưng vẫn kém thanh niên trước mắt này
Tráng hán kia khó chịu hừ lạnh một tiếng, thối lui sang một bên.
Nữ nhân xinh đẹp kia nhõng nhẽo cười nói:
- Xin hỏi đệ đệ có hứng thú gia nhập Huyết Côi dong binh đoàn chúng ta không? Tỷ tỷ cho ngươi làm Phó đoàn trưởng.
- Đoàn trưởng, tiểu tử này lông còn chưa đủ dài, hắn có tư cách gì làm Phó đoàn trưởng của chúng ta chứ.
Trang hán kia lại khó chịu nói.
Lăng Tiếu híp mắt nhìn thoáng qua trang hán kia, trong nội tâm có chút ý niệm muốn giáo huấn tên này.
Bất quá, hắn vẫn chế trụ xúc động nói:
- Tỷ tỷ hảo ý, tiểu đệ tâm lĩnh, tiểu đệ còn có việc phải đi trước, sau này còn gặp lại.
- Đệ đệ gấp gáp như vậy làm gì, ta bảo người ở đây nướng chút thức ăn, cùng tỷ tỷ trò chuyện thêm một hồi không phải tốt hơn sao?
Nữ nhân xinh đẹp kia tựa hồ rất có hứng thú đối với Lăng Tiếu, thân thể quấn đến bên người Lăng Tiếu, bộ ngực sữa ngạo nhân kia cọ vào thân thể Lăng Tiếu, trong miệng hơi thở như lan, khiến cho người du hỏa khó nhịn.
Lăng Tiếu hưởng thụ lấy ôn nhu hương kia, thiếu chút đã muốn lưu lại, bất quá nghĩ đến nữ nhân này có thể đã có một chân với mười cái tráng hán sau lưng kia, trong bụng không khỏi thập phần buồn nôn, lúc này vùng vẫy khỏi nàng nói:
- Đệ đệ quả tâật có chuyện quan trọng, thịnh tình của tỷ tỷ tiểu đệ tâm lĩnh.
Dứt lời, Lăng Tiếu liền muốn rời đi.
Ai ngờ, trang hán vừa rồi lại lần nữa ngăn lại nói:
- Tiểu tử không biết tốt xấu, đoàn trưởng chúng ta vừa ý là phúc khí của ngươi, nếu không biết điều, lão tử sẽ róc xương lóc thịt ngươi.
Đối phương lần nữa hùng hổ dọa người, cơn giận của Lăng Tiếu cũng dần tăng lên.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào trang hán có biệt danh Đại Bạch Sa kia. Lập tức tự tát cái miệng thúi của mình 50 tát, bằng không thì... Ta sẽ xé nát nó.
Đại Bạch Sa nghe xong lời này ha ha phá lên cười, mà đoàn viên của Huyết Côi dong binh đoàn cũng đều phá lên cười.
Lăng Tiếu thoạt nhìn chỉ chừng hai mươi, tuy rằng không rõ thực lực hắn, bất quá bọn hắn đều cảm thấy Lăng Tiếu chẳng qua chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, mà bọn hắn ở đây mỗi người đều có thực lực mạnh mẽ, hắn rõ ràng khẩu xuất cuồng ngôn muốn xé nát miệng Phó đoàn trưởng của bọn hắn, đây quả thật là trò cười lớn nhất từ trước tới nay.
Nhiều người như vậy chỉ có nữ nhân xinh đẹp kia không cười, bởi vì nàng có thể nhìn thấu thực lực chân chính của Lăng Tiếu cũng ngang nàng, thậm chí còn hơn nàng một chút, trong nội tâm đang thầm tính làm sao câu dẫn nam tử trẻ tuổi hình dạng tuấn tú, thực lực bất phàm này đến dưới váy.
Đại Bạch Sa chỉ vào Lăng Tiếu khinh thường nói:
- Xú tiểu tử, nói chuyện đủ cuồng, ta thừa nhận ngươi đã khiến gia gia ta tức giận, lập tức quỳ xuống dập đầu nhận sai cho ta, bằng không thì, đợi lát nữa ta sẽ ném ngươi cho linh thú ăn thịt.
Lăng Tiếu khinh miệt nhìn thoáng qua Đại Bạch Sa, tiếp theo đưa ánh mắt lên trên người nữ nhân xinh đẹp nói:
- Tỷ tỷ, thủ hạ của ngươi tựa hồ có chút thiếu quản giáo, để đệ đệ thay ngươi quản giáo một chút, hẳn ngươi sẽ không chú ý chứ.
Lăng Tiếu lời này tuy rằng là trưng cầu ý kiến của nữ nhân xinh đẹp, bất quá hắn còn chưa đợi nàng trả lời đã bắt đầu động.
Lăng Tiếu ánh mắt xiết chặt, một tay liền chụp về phía cổ Đại Bạch Sa.
Ách!
Đại Bạch Sa vừa kịp phản ứng, lại phát hiện cổ họng của mình bị một bàn tay mạnh mẽ hữu lực nắm chặt lấy, tựa hồ đối thủ chỉ cần dùng lực một chút thì cổ của hắn sẽ tùy thời có khả năng bị bẻ gãy vậy.
BA~!
Lăng Tiếu dùng tay kia nặng nề tát một cái lên mặt Đại Bạch Sa.
Lập tức, trên mặt Đại Bạch Sa liền xuất hiện dấu năm ngón tay, xinh đẹp chói mắt, có thể thấy một tát này Lăng Tiếu dùng sức cỡ nào.
Huyết Côi dong binh ở chung quanh đều choáng váng cả rồi.
Phải biết rằng đội trưởng bọn hắn chính là người có thực lự gần với đoàn trưởng Huyết Côi, đã đạt đến đê giai Linh Sư. Bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ tới chỉ vừa đối mặt đã bị người túm lấy cổ, hơn nữa còn bị rút một cái tát.
Bọn hắn cảm thấy tất cả huyện này không phải là đang nằm mơ đấy chứ?
Chẳng lẽ người tuổi trẻ này lại có thực lực Linh Sư giai sao?
- Ta cho ngươi miệng tiện!
Lăng Tiếu khó chịu mắng một câu, tay không ngừng lại, lại liên tục tát lên trên mặt Đại Bạch Sa.
BA~ BA~!
Đại Bạch Sa cơ hồ chỉ một lát đã bị đánh thành đầu heo, khuôn mặt cũng sưng đỏ đến đáng sợ, miệng càng tràn ra không ít máu tươi.
- Đã đủ rồi đệ đệ, ta nghĩ hắn đã biết sai rồi, kính xin tha hắn một lần a.
Huyết Côi mở miệng ngăn cản nói.
- Đi, xem ở phân thượng của tỷ tỷ, ta tha cho hắn một lần.
Lăng Tiếu nhàn nhạt lên tiếng, tiện tay quăng Đại Bạch Sa ra ngoài.
BA~!
Thân thể Đại Bạch Sa bay ra ngoài hơn mười mét, đâm vào cán một đại thụ mới ngừng lại được.
- Ta... Ta muốn giết ngươi!
Đại Bạch Sa vừa té xuống đã giận đến hai mắt đỏ bừng, rút ra trọng đao của mình, rất nhanh giết về phía Lăng Tiếu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.