Thần Khống Thiên Hạ

Chương 318: Hoàng Tủy Thảo Xuất Hiện (2)​




Trong lầu ba có mấy người cũng đang quan sát linh thảo, dường như đang tìm đồ vật cần thiết cho mình, trong đó có một người Lăng Tiếu thình lình nhận ra, chính là thành chủ thành Tử Thiên Cát Đồ đại nhân.
Hôm nay Lăng Tiếu dùng thân phận đệ tử nội môn cũng có địa vị không thấp hơn Cát Đồ bao nhiêu, Cát Đồ chỉ là chấp sự ngoại môn, chỉ cao hơn chấp sự ngoại môn trong tông một chút.
Cho nên Lăng Tiếu nhìn thấy Cát Đồ chỉ hỏi thăm một câu cũng thôi, đây là cấp bậc lễ nghĩa đồng môn.
- Bái kiến Cát Đồ thành chủ!
Lăng Tiếu tiến lên gần Cát Đồ hành lễ một chút.
Cát Đồ không nghĩ tới lúc này có người quấy rầy hắn, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lăng Tiếu, chỉ cảm thấy thiếu niên này rất quen mặt.
- Ngươi là?
Cát Đồ hỏi.
- Cát Đồ thành chủ quý nhân hay quên, ta chính là đệ tử tham gia khảo hạch lần này, lúc trước vẫn là Cát Đồ chấp sự mang bọn ta tiến tông!
Lăng Tiếu mỉm cười nói.
- Úc, ta nhớ rồi, ngươi chính là tiểu gia hỏa đắc tội Lao gia.
Cát Đồ nghe Lăng Tiếu nhắc nhở, lúc này mới nhớ tới Lăng Tiếu.
Lúc trước Lăng Tiếu áp chế Lao Phạm Nhân của Lao gia, chuyện này làm hắn ấn tượng rất sâu, bằng không hắn cũng không nhớ rõ Lăng Tiếu là đệ tử nào, đương nhiên đệ tử tới tham gia khảo hạch không ít.
- Làm cho Cát Đồ thành chủ chê cười.
Lăng Tiếu khách khí đáp.
- Thế nào, tranh cử được chứ?
Cát Đồ hơi uy nghiêm hỏi thăm.
Hắn đường đường là một tên chấp sự tông môn, địa vị còn cao hơn đệ tử ngoại môn mới nhập môn nhiều, hắn có thể hỏi tình huống của Lăng Tiếu là không tệ, đồng thời trong lòng nghi hoặc.
- Tiểu tử này như thế nào lên lầu ba, chẳng lẽ hắn cũng là khách quý của Linh Thảo Đường?
- May mắn thông qua!
Lăng Tiếu nhìn thái độ Cát Đồ không cho là đúng, lúc này thuận miệng đáp.
- Ân, không tệ!
Cát Đồ nhàn nhạt ứng một tiếng, không để ý tới Lăng Tiếu, lại đưa ánh mắt nhìn qua một gốc linh thảo trên quầy hàng.
Lăng Tiếu nhìn theo ánh mắt, thần sắc bỗng nhiên vui vẻ, lại là Hoàng Tủy Thảo!
Tam giai trung giai Hoàng Tủy Thảo, đây là linh thảo thượng đẳng chuyên trị gãy xương đứt gân, nếu phục dụng trực tiếp hiệu quả không rõ ràng, chỉ có dùng luyện chế Sinh Cốt Đan mới có hiệu quả lớn nhất.
- Chân của Cuồng Hổ có thể khôi phục.
Lăng Tiếu âm thầm cao hứng, lúc này nhìn qua yết giá, hắn thiếu chút nữa bị dọa ngất. Rõ ràng cao tới năm trăm vạn kim tệ, đúng là quá đắt.
Chiếu theo dự tính của Lăng Tiếu thì linh thảo chữa thương không có giá cao như linh thảo tăng huyền lực và tinh thần, ai biết Hoàng Tủy Thảo này giá cao như vậy, cho dù giảm giá cũng phải ba trăm mươi vạn kim tệ, không sai biệt xài sạch kim tệ của hắn
- Ngươi còn có việc sao?"
Cát Đồ hơi nhíu mày nhìn qua Lăng Tiếu.
Hắn cảm thấy Lăng Tiếu cực kỳ vô lý, bây giờ vẫn đứng cạnh hắn, chẳng lẽ có việc cầu hắn?
Lăng Tiếu nhìn qua Cát Đồ, linh cơ chuyển động, hắn hỏi:
- Cát Đồ thành chủ muốn mua Hoàng Tủy Thảo?
- Cái này mắc mớ gì tới ngươi? Nếu như ngươi không có việc gì thì bỏ đi, đừng phiền ta.
Cát Đồ có chút khó chịu nói.
Một tiểu đệ tử ngoại môn cũng dám lôi kéo hắn, thật sự là không biết cấp bậc lễ nghĩa.
Lăng Tiếu cũng không tức giận, lúc này còn nói thêm.
- Trong nhà Cát Đồ thành chủ phải chăng có người bị thương, hơn nữa còn tổn thương gân cốt?
Cát Đồ vốn muốn nổi giận, nhưng mà vừa nghĩ tới Lăng Tiếu rõ ràng chỉ bằng một cây Hoàng Tủy Thảo là đoán được tính huống của hắn, lúc này kiềm chế tức giận, thản nhiên nói:
- Đúng vậy!
Nghe được lời này Lăng Tiếu vui vẻ, trên mặt tự giác cười lên.
Vừa vặn Cát Đồ bắt được thần thái của Lăng Tiếu, lúc này tức giận nói.
- Ngươi tiểu tử này đánh chủ ý gì đây? Ta cho ngươi biết, tốt nhất đừng nhúc nhích tâm tư không đứng đắn, bằng không dù ngươi là đệ tử ngoại môn, ta giết ngươi cũng không có vấn đề gì.
- Không không, Cát Đồ thành chủ ngươi hiểu lầm, ta không có ý gì.
Lăng Tiếu liên tục khoát tay nói ra.
- Cái đó ngươi là có ý gì? Nhanh cút cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí.
Cát Đồ hừ lạnh nói.
- Cát Đồ thành chủ ngươi hãy nghe ta nói, có lẽ ngươi nhận ra đồ vật này!
Lăng Tiếu thấp giọng nói ra.
- Ngươi biết ta nghĩ muốn cái gì?
Cát Đồ khinh thường hỏi ngược lại.
- Đan dược.
Lăng Tiếu phi thường nghiêm túc nói ra, còn nói:
- Sinh cốt đan!
Cát Đồ có chút sững sờ.
Lăng Tiếu xem biểu lộ của Cát Đồ, đã biết rõ hắn đoán được là đúng, thầm nghĩ có hi vọng.
Cát Đồ lập tức lại khôi phục đạm mạc nói:
- Cho dù bị ngươi đoán được thì sao, chẳng lẽ ngươi còn có biện pháp giúp ta lấy được sao?
Lăng Tiếu quá mức trẻ tuổi, Cát Đồ xác thực tin hắn có được Sinh cốt đan, nhưng mà đan dược Tam phẩm ai có thể tùy tùy tiện tiện lấy ra. Nghĩ đến đây tâm thần Cát Đồ buồn bã.
- Cát Đồ thành chủ, ta biết rõ ngươi không tin ta, nhưng mà ngươi phải tin sư phụ Nam Cung Thường Nhạc của ta!
Lăng Tiếu có chút ngẩng đầu, lộ ra thần thái cao ngạo.
Nếu như không giả ngạo khí một chút, chỉ sợ Cát Đồ còn tưởng rằng hắn lừa gạt hắn đấy.
- Ngươi... Sư phụ ngươi là Nam... Nam Cung trưởng lão?
Cát Đồ bị câu này của Lăng Tiếu làm khiếp sợ, nói chuyện kích động lớn tiếng.
Lúc này một giọng nói nặng nề truyền ra.
- Không được nói lớn tiếng.
Giọng nói truyền vào tâm khảm, khiến người ta phải thuận theo.
Cát Đồ tự biết thất thố, lúc này cúi người nói:
- Thực xin lỗi!
Lại áp giọng hỏi thăm Lăng Tiếu.
- Ngươi là đệ tử nội môn Dược Phong? Hơn nữa còn là đệ tử củ Nam Cung trưởng lão?
Lăng Tiếu biết rõ Cát Đồ vẫn không tin, nhưng mà Lăng Tiếu chưa có áo bào luyện dược sư của Dược Phong, lúc này móc một lệnh bài nhỏ đưa cho Cát Đồ xem.
Lệnh bài kia chính là lệnh bài đệ tử nội môn Dược Phong.
- Quá tốt... Quá tốt...
Cát Đồ áp chế kích động trong lòng, càng không ngừng thấp giọng hô, lúc này cung kính với Lăng Tiếu.
- Tiểu huynh đệ thật sự xin lỗi, Cát Đồ có mắt không nhìn được Thái Sơn, đắc tội tiểu huynh đệ xin hãy tha lỗi.
Cát Đồ thay đổi 180°, chuyện này làm cho Lăng Tiếu chưa kịp thích ứng.
- Cát Đồ thành chủ chê cười, ở nhà đều là đồng môn, ngươi lại là trưởng bối của ta, không cần khách khí như vậy.
Lăng Tiếu vừa vặn trả lời.
- Đúng vậy, đúng rồi, tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào?
- Tiểu tử Lăng Tiếu.
- Tên rất hay, vậy sau này gọi là tiểu Tiếu, ngươi cũng không cần gọi ta là Cát Đồ thành chủ, trực tiếp gọi tên của ta là tốt rồi.
Cát Đồ khen.
Hắn biết rõ phải kết giao với Lăng Tiếu ngay.
- Cái này cũng không thể loạn bối phận, nếu không ta gọi là Đồ lão đi.
Lăng Tiếu khoát tay nói ra.
- Cũng tốt, tiểu Tiếu, vừa rồi ngươi nói... Ngươi có thể lấy sinh cốt đan ra, không biết có thể cho ta một khỏa hay không?
Cát Đồ có chút xấu hổ hỏi thăm.
Vừa rồi hắn thái độ với Lăng Tiếu không tốt, hiện tại có việc cầu người phải hạ thấp tư thái mới được.
- Đương nhiên có thể, nhưng mà...
Lăng Tiếu muốn nói lại thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.