Thần Khống Thiên Hạ

Chương 261: Uy Phách Vẫn Thạch Thành​




Bất kể ở đâu chỉ có trở thành cường giả mới có thể được người khác tôn kính, bọn họ ai không khát vọng đạt được năng lực cao hơn, cho dù là trở thành người hầu của người khác, thậm chí là chó, bọn họ cũng muốn trở nên mạnh mẽ, muốn làm một cái người hầu giống như Độc Ưng được người cúng bái.
Trong đình viện nhà Lăng Tiếu, một đám phụ nhân đều đang vây quanh Mộng Tích Vân nhiệt tình ríu rít cái gì đó.
- Tích Vân muội tử, khuê nữ nhà ta hôm nay mới mười tám cùng Lăng đại sư nhà ngươi vừa lúc cùng lứa, lớn lên lại mặn mà, ta đem nàng đưa đến đây làm thiếp cho Lăng đại sư, ngươi nói có được không?
- Thôi đi, nha đầu ngẩn ngơ nhà ngươi cũng được coi là xinh đẹp sao, nữ nhi nahf ta mới được coi là thiên tiên mỹ mạo, hơn nữa bộ ngực cùng mông cũng khá lớn, là dấu hiệu sinh nhi tử, Lăng phu nhân mong suy nghĩ một chút cho khuê nữ nhà ta.
- Khuê nữ nhà ta không tồi, cho dù làm tỳ nữ cho Lăng đại sư cũng không sao a!
...
Một nhóm phụ nữ này mồm năm miệng mười mà thảo luận, vây quanh Mộng Tích Vân nói không ngừng.
Mộng Tích Vân bị những nữ nhân này ngươi một lời ta một câu cũng khiến cho đầu choáng mắt hoa.
- Vũ Tích ngươi mau tới đây một chút!
Mộng Tích Vân hướng về phía ngoài phòng gọi một tiếng.
- Mẹ nuôi, có chuyện gì?
Bạch Vũ Tích từ ngoài phòng khẩn thiết đi tới.
Bạch Vũ Tích sau khi vị Lăng Tiếu khai khẩn, cả người lộ ra vẻ kiều diễm càng thêm động lòng người rồi. Chỉ thấy khuôn mặt nàng không có một tia son phấn trang điểm nào, thanh thuần quyến rũ, thân thể lướt la, làn da băng cơ ngọc cốt.
Nàng sau khi tu luyện Thủy Nguyệt thần công, khí chất cả người cũng tăng lên không chỉ một bậc, hoàn toàn không có bộ dáng ngượng ngùng như ban đầu, cả người lộ ra vẻ sáng sủa tự tin hơn.
- Tới, Vũ Tích mau bái kiến các vị phu nhân, đây là tỳ nữ của Tiếu nhi nhà ta, đồng thời cũng là con gái nuôi của ta.
Mộng Tích Vân kéo Bạch Vũ Tích hướng nhóm phụ nhân giới thiệu nói.
Nhóm phụ nhân này nhìn thấy Bạch Vũ Tích hai mắt rực rỡ, xinh đẹp như hoa, thoáng cái xấu hổ cũng không nói ra lời.
Các nàng làm sao cũng không nghĩ tới một cái tỳ nữ của người ta lại xinh đẹp động lòng người như thế, các nàng cũng là người của tiểu gia tộc trong Vẫn Thạch thành, khuê nữ trong nhà tư sắc coi như là không tệ, nhưng mà cùng tỳ nữ này của người ta so sánh chỉ sợ phải thất sắc hơn rất nhiều.
Bạch Vũ Tích xuất tràng, khiến cho nhóm phụ nhân này không có ý tứ tiếp tục lưu lại nữa, vội vã rời đi.
- Mẹ nuôi, các nàng là tới cầu hôn thiếu gia a?
Bạch Vũ Tích hướng Mộng Tích Vân hỏi.
- Đúng vậy a, hôm nay đã là nhóm thứ ba rồi, thật là phiền chết người!
Mộng Tích Vân cười nói. Trong miệng tuy nói là phiền nhưng mà trong lòng lại vui mừng như nở hoa. Nhi tử của mình được hoan nghênh như vậy, nàng làm mẹ có thể mất hứng sao.
- Ai kêu thiếu gia xuất sắc như vậy chứ, chỉ tiếc thiếu gia sẽ phải đi xa, nếu không để cho thiếu gia cưới mấy phòng thiếp thất cũng tốt.
Bạch Vũ Tích lộ ra ưu thương nhàn nhạt nói.
Mộng Tích Vân cầm lấy tay của Bạch Vũ Tích, tràn đầy trìu mến nói:
- Đứa nhỏ ngốc, có phải hay không không nỡ để thiếu gia rời đi a?
- Mẹ nuôi, ta...
Trong lòng Bạch Vũ Tích có chút luống cuống, nàng muốn nói cái gì lại bị Mộng Tích Vân cắt đứt.
- Ngươi cái gì đều không cần nói, mẹ nuôi đều biết, Tiếu nhi đứa nhỏ này hoa tâm một chút, nhưng mà từ đáy lòng lại rất tốt, để ngươi hầu hạ hắn ta rất yên tâm, chẳng qua là ngày sau hắn thành tựu tuyệt đối không chỉ như thế, cho nên ngươi phải tha thứ cho hắn nhiều một chút, mẹ nuôi cũng sẽ đứng ở bên phía ngươi.
Mộng Tích Vân vỗ mu bàn tay của Bạch Vũ Tích nhẹ giọng nói.
Nàng đã sớm biết Bạch Vũ Tích hẳn là đã xảy ra quan hệ với nhi tử, chỉ bất quá Bạch Vũ Tích lại là con gái nuôi trên danh nghĩa của nàng, nàng cũng ưa thích Bạch Vũ Tích đứa nhỏ này, dứt khoát làm rõ, để cho nàng không có gánh nặng trong lòng, đồng thời cũng hi vọng nàng có thể bao dung nhiều một chút, bởi vì nàng cảm thấy nhi tử tương lai tuyệt đối là tiền đồ vô lượng, nhất định sẽ có không ít nữ nhân ôm ấp yêu thương, nàng làm mẫu thân không giúp được hắn cái gì, nhưng mà nàng có thể ở sau lưng giúp hắn khuyên những nữ nhân của hắn, đó là duy nhất nàng có thể làm được.
Bạch Vũ Tích nghe lời nói của Mộng Tích Vân, trong lòng vui mừng, nàng còn sợ mẹ nuôi nàng ghét bỏ nàng không xứng với thiếu gia.
- Mẹ nuôi, Vũ Tích cả đời này đều là tỳ nữ của thiếu gia, bất kể thiếu gia cưới bao nhiêu nữ nhân, Vũ Tích cũng sẽ hảo hảo hầu hạ thiếu gia.
Bạch Vũ Tích đáp.
- Như thế là tốt.
...
Ở trong đình viện, Lăng Tiếu cùng Viên Bình đang ở một bên thưởng thức trà, một bên tán gẫu.
- Lăng đại sư, ngươi trời sinh quả nhiên là thiên tài Luyện dược sư, lời tâm đắc vừa mới nói quả thật làm cho lão phu hiểu ra a.
Viên Bình vui vẻ đối với Lăng Tiếu nói.
Hôm nay hắn đã không hề đem Lăng Tiếu trở thành mao đầu tiểu tử để đối đã, mà là đem hắn cho rằng anh em kết nghĩa cùng thế hệ, cùng nhau trao đổi tâm đắc luyện đan, đối với bí quyết luyện dược mà Lăng Tiếu đề xuất đúng là bội phục không thôi.
Nhưng mà hắn lại làm sao có thể biết được những luyện dược tâm đắc này hoàn toàn là Lăng Tiếu từ trong Luyện Đan quyết lấy ra một chút đơn giản thường dùng giải thích cho hắn.
Lăng Tiếu tự nhiên sẽ không đem bí mật này nói cho Viên Bình rồi, có thể nói cho hắn biết những bí quyết này đối với Viên Bình tương lai cũng coi như có điều trợ giúp. Mặc dù, thẳng đến hiện tại Lăng Tiếu vẫn không biết Dược Tông được đề cập đến trong bản Luyện Đan quyết này trong tay của hắn là đại phái bực nào. Nhưng mà chỉ bằng vào bản Luyện đan quyết này ở trong tay hắn không khó tưởng tượng được tông môn có thể sao chép cùng sáng chế ra quyển sách nào tuyệt đối là tồn tại vô cùng khổng lồ.
- Đây chỉ là một chút ngu kiến của tiểu tử, Viên đại sư ngươi quá khen ngợi ta rồi.
Lăng Tiếu khiêm nhường nói.
- Lăng đại sư không cần tự coi nhẹ mình, lão phu từng đi ra ngoài du lịch, có thể đạt tới Tam phẩm Luyện dược sư có thể nói là đã ít càng thêm ít, huống chi trẻ tuổi giống như Lăng đại sư đúng là phượng mao lân giác rồi, chỉ sợ cho dù Lăng đại sư đến Tử Thiên tông bọn họ cũng muốn lấy lễ để đối đãi.
Viên Bình nói, bỗng nhiên hắn lại nói:
- Mạo muội hỏi một câu, người truyền luyện đan thuật cho Lăng đại sư là người phương nào?
Viên Bình thật sự nghĩ không ra lấy thiên tư của Lăng Tiếu làm sao có thể nhanh như vậy đạt tới Tam phẩm, trừ thiên phú dị bẩm ra, tin tưởng nhất định có cao phẩm Luyện dược sư truyền thụ đi.
- Đây... Về phần sư phụ lão nhân gia của ta thật sự là không tiện tiết lộ, kinh xin Viên đại sư tha lỗi.
Lăng Tiếu đáp.
- Là lão phu lỡ lời rồi, chỉ là ta thấy khống hỏa chưởng pháp của Lăng đại sư giống như đã từng quen biết, cho nên mới có câu hỏi này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.