Thần Khống Thiên Hạ

Chương 2501: Băng Cực Hùng (1)




Đương nhiên Lăng Tiếu trừ có thể hấp thu những lực lượng này ra, cũng có thiên hỏa hộ thể, cho nên hắn không sợ mạo hiểm tiến vào chỗ này.
Đại khái đi về phía trước ước chừng ba ngàn thước, Lăng Tiếu phải xếp bằng ngồi xuống.
- Băng hàn chi khí ở chỗ này đã rất âm hàn rồi, đủ để đạt tới cấp bậc Chí tôn, có thể đem nó luyện hóa tăng cường băng lực của ta rồi!
Lăng Tiếu lẩm bẩm nói một tiếng liền nhắm mắt lại, bắt đầu đem rất nhiều băng hàn chi khí dẫn vào trong cơ thể, tiến hành hấp thu luyện hóa.
Những băng hàn chi khí này nhập vào trong đan điền nhanh chóng bị chuyến hóa thành năng lượng ngũ sắc, mặt khác có một bộ phận thì là bị Lăng Tiếu dẫn đến bên trong thân thể kinh mạch, đem hàn khí kia dự trữ vào bên trong thân thể, ngày sau dùng để tăng cường lực công kích.
Lăng Tiếu vừa mới ngồi xuống được một lúc, rất nhiều băng tinh lập tức đem hắn bao trùm lại, khiến cho hắn trở thành một khối tượng đá ở trong băng sơn này, trận trận hàn khí tràn ra không ngừng.
Lăng Tiếu hút những băng hàn chi khí này vào chỉ cảm thấy da thịt, kinh mạch, tạng phủ, cốt tủy đều có một loại cảm giác bị đống thương khó chịu.
May là thân thể của hắn đã là vô cùng biến thái, vẫn có thể chịu được mà không phát ra nửa điểm thanh âm thống khổ rên rỉ.
Thuận theo rất nhiều băng hàn chi khí nhập vào người, thần lực của Lăng Tiếu đã là dần dần mà tăng lên, mặt khác trong mấy cái kinh mạch đã khai phá ra kia cũng chú nhập những băng hàn chi khí này, khiến cho ngày sau có thể nhập vào thần lực của hắn mà sản sinh ra cung ứng liên miên bất tuyệt, tăng cường công kích của Băng lực lượng.
Ước chừng ba tháng sau Lăng Tiếu phá băng mà ra, tiếp tục hướng về phái chỗ sâu mà đào xuống.
Loại băng khí này nhưng không phải là loại mà hắn khát vọng nhất, hắn cần ít nhất chính loại Minh Tuyết băng kình kia giống như Băng Minh.
Dưới mắt những thứ này chỉ bất quá là hắn tạm thời hấp thu, để ngừa tìm không được loại băng hàn chi khí cực hạn mà chuẩn bị.
Lăng Tiếu lợi dụng thời gian không ngắn xuyên qua một tòa băng sơn mười vạn năm, trừ ở trong lòng núi luyện hóa một ít băng hàn chi khí, lại kiếm được một chút cực chí băng thạch ra liền không có những thu hoạch khác.
Bởi vì hắn không thể nào đem tòa băng sơn mười vạn năm này triệt để lật tung lên một lần, chỉ có thể thông qua đào móc một cái động phủ này mà tìm kiếm thôi.
Đương nhiên vị trí mà Lăng Tiếu lựa chọn đã là căn cứ vào kinh nghiệm của Băng tộc nhân, trực tiếp đào móc chính là phần trung ương của băng sơn, là vị trí dễ dàng gặp gỡ thần vật Băng thuộc tính nhất, nhưng có thể gặp được hay không cũng là phải nhìn vào vận khí cơ duyên rồi.
Lăng Tiếu đi ra khỏ bụng núi nhẹ thởi dài nói:
- Băng sơn đạt tới mười vạn năm ở chỗ này cũng không nhiều, nhưng mà cũng có mấy chục tòa, chỉ có mấy người của Băng tộc thử đào móc qua, từ đó thu được cơ duyên cũng không có nhiều người, xem ra ta còn cần cố gắng thêm một chút mới được.
Lăng Tiếu lần nữa hạ xuống trên một tòa băng sơn khác, lấy phương thức đồng dạng ở chỗ này đào xuống.
Hiện tại hắn đã không sợ những băng hàn chi khí này nữa, bởi vì bên trong thân thể hắn đã luyện hóa có lực lượng đồng nguyên, khiến cho hắn có thể thích ứng được mà không bị xâm hại.
Đương nhiên có thiên hỏa châu ở trong thức hải hắn mới cảm thấy an toàn nhiều hơn, hơi có chút không cẩn thận gặp gỡ phải địa phương càng thêm băng hàn liền dễ dàng bị băng phong đóng băng lại.
Lần này Lăng Tiếu lựa chọn chính là một tòa băng sơn mười vạn năm lớn nhất, muốn ở chỗ này có thể tìm được một chút thần vật có giá trị.
Tòa băng sơn này nhưng là so với tòa hắn tuyển chọn lúc trước càng lớn hơn, hàn khí càng thêm bức nhân.
Căn cứ vào ký ức của Băng Nguy Vũ, tòa băng sơn này đã từng có Băng tộc tiền bối bọn họ khiêu chiến qua, kết quả lại là bị sinh sinh mà đông lạnh chết ở bên trong, cũng lại không đi ra nữa.
Vị tiền bối kia cũng là một gã Chí tôn Thủy Thần, từ đó về sau không người nào dám lại thăm dò tòa băng sơn này!
Tương truyền băng sơn này đã là tồn tại trên trăm vạn năm, là tồn tại lâu dài nhất, là một tòa sơn nhạc băng hàn nhất bên trong những thập vạn năm băng sơn này.
Lúc Lăng Tiếu đào móc cũng phát hiện băng thạch ở chỗ này nếu so với tòa băng sơn đào móc trước đây thì kiện hậu hơn nhiều, hơn nữa sau khi vừa mới tiến vào trăm thước, những hàn khí kia so với hàn khí ở trong lòng núi của tòa băng sơn trước kia không sai biệt lắm.
- Xem ra trong tòa băng sơn này thật có thần vật a!
Ở trong lòng Lăng Tiếu vội vàng mà thầm nghĩ nói.
Chỉ là lúc hắn muốn tiếp tục xâm nhập lại cảm nhận được băng thạch ở phụ cận hắn lại trở nên chấn động, không ít băng tinh hướng về phía hắn bao vây đóng băng tới.
- Thứ gì?
Lăng Tiếu nhíu lông mày một chút, khí tức bạo trướng lên sinh sôi đem những băng tinh này chấn bay ra.
Chỉ là ở phụ cận này một mực lắc lư không ngừng, từng cái băng băng ngân cư nhiên nứt ra, không ít hàn khí cực chí tập đến để Lăng Tiếu cảm nhận được từng chút uy hiếp.
- Chẳng lẽ gặp phải Băng Cực Hùng rồi?
Lăng Tiếu nghi ngờ thầm nghĩ.
Băng Cực Hùng là thánh thú cường đại nhất ở phụ cận băng sơn này, chúng nó dựa vào cắn nuốt băng thạch mà sinh, lực lớn vô cùng, băng thể cường đại có thể ở trong băng sơn này hành động tự nhiên.
Số lượng của chúng nó không nhiều lắm nhưng mà mỗi một đầu đều sinh trưởng ở thập vạn băng sơn mạch này đều là đạt tới thập giai trở lên, thậm chí thập nhất giai Băng Cực Hùng Vương khi rảnh rỗi cũng thường lui tới.
Chúng nó trường kỳ sống ở trong băng sơn, không có người nào có thể dễ dàng hàng phục được chúng nó.
Từng có tổ tiên của Băng tộc đi tới chỗ này muốn bắt nó làm hộ thân thánh thú đều là bại lui mà về!
Có thể thấy được những Băng Cực Hùng này rốt cuộc lợi hại đến cỡ nào.
Quả nhiên ở lúc rất nhiều băng ngân rách ra, rất nhiều băng thạch chấn vỡ thì từ bên trong đi ra một đầu quái vật lớn!
Nó chính là Băng Cực Hùng không thể nghi ngờ, chỉ thấy thân thể tuyết trắng của nó cùng với băng thạch tựa như tan ra làm một thể, mà từng cây tuyết mao kia giống như băng trùy dựng thẳng lộ ra vô cùng kiên ngạnh như thiết, phần đen tuyền duy nhất của nó là cái mắt to phát tán ra băng hàn chi khí cực độ, đôi hùng chưởng kia của nó đem rất nhiều băng thạch đập thành vỡ vụn.
Những băng thạch kiên ngạnh này nhưng là Lăng Tiếu phế không ít khí lực mới đánh vỡ được, nhưng mà đôi với Băng Cực Hùng này mà nói lại là dễ dàng mà làm được, nhục thể cùng lực lượng của nó là kinh khủng đến bực nào!
Lăng Tiếu đứng ở phía trước nó giống như là trẻ sơ sinh cùng với người lớn, căn bản không thể so sánh được.
- Tên to con này cư nhiên ở chỗ này, chẳng lẽ là đang ngủ đông hay sao?
Lăng Tiếu nhìn Băng Cực Hùng kia nhếch mép lẩm bẩm nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.