Thần Khống Thiên Hạ

Chương 2356: Thu hoạch Huyễn Nhãn Cảnh thạch (2)




Nghĩ đến chỗ này Lăng Tiếu ẩn ẩn trở nên hưng phấn, có nó có phải là đại biểu cho hắn ở một lúc nào đó có lẽ đã là vô địch thiên hạ rồi?
Hắn không dám nghĩ tiếp nữ, đây chính là sẽ khiến cho hắn kiêu ngạo.
Hắn mang theo Quỷ Hồn thú vương tử cấp tốc chạy về phía thần hồn phân thân, nhanh chóng lấy ra không ít thú đan để Bại gia tử cắn nuốt, còn có một chút thần tài Hỏa thuộc tính đối với nó đều có đại tác dụng.
Cũng may nó là thần thú, sinh mệnh lực cực độ kiên cường, bị Quỷ Thụ yêu cùng Long Ngũ đối phó, cả người cơ hồ muốn xong rồi.
- Tử Tử, còn trụ được không?
Lăng Tiếu rất là đau lòng mà vuốt nhẹ trán của Bại gia tử hỏi.
Bại gia tử gian nan giương lên huyết nhãn, khó khăn đáp:
- Lão... Lão đại, ta còn không chết được!
- Vậy thì tốt, ngươi trước nghỉ ngơi một chút, tranh thủ sớm ngày khôi phục như cũ!
Lăng Tiếu nói một tiếng, liền đem nó đưa vào trong dược đỉnh, để nó hảo hảo liệu thương.
Về phần những người khác thụ thương rất nặng, nhưng là chỉ cần thần lực khôi phục như cũ, thần thể của bọn họ có thể tự động phục hồi, vấn đề cũng không coi là quá lớn.
Chỉ là bọn họ muốn ở trong thời gian ngắn lại tiến thêm một bước cơ hồ là không thể nào, cần phải hảo hảo tĩnh tu một đoạn thời gian triệt để khôi phục thần lực máu huyết rồi lại nói.
Lăng Tiếu thụ thương cũng không nhẹ, sau khi hắn thu hồi phân thân cũng phải bắt đầu tĩnh tu mấy ngày, triệt để phục hồi thần lực cùng thương thế đã tiêu hao!
Chớp mắt mấy ngày trôi qua, đoàn người cũng rốt cuộc khoi phục được bảy tám phần trạng thái rồi.
Lăng Tiếu cùng Long Ngũ càng là khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, hoàn toàn không có bất kỳ trạng thái mệt mỏi nào.
Lăng Thần đến bên cạnh Lăng Tiếu than thở nói:
- Một chuyến đi này thật là hung hiểm, vốn dĩ coi như thực lực không tệ rồi nhưng mà đến cái cấm địa này đơn giản là không đủ nhìn, xem ra còn cần tu luyện thêm nhiều mới được a!
Ngừng một chút hắn lại nói:
- Nếu như không phải có ngươi đi theo, ta thật là có đi mà không có về rồi!
Dương Hải cũng đi lại nói:
- Đúng vậy a, Dược Thần chủ nhân thần lực vô biên, thực sự là để ta bội phục từ tận đáy lòng, ngươi đã cứu chúng ta một mạng, Dương Hải ta đem lão cốt đầu này ngày sau liền thế chết đi theo bên cạnh chủ nhân!
Dương Hải nói xong liền đối với Lăng Tiếu cung kính khom người thật sâu, dáng vẻ hết sức thành chí nghiêm túc!
Bàng Thống Các nói chuyện ngược lại là thẳng thắn:
- Đa tạ Lăng dược thần, ngày sau có chuyện cần còn thỉnh tùy tiện phân phó, lão Bàng ta có nói hai lời!
Lăng Tiếu khoát khoát tay nói:
- Không cần nói nhiều về việc này nữa, vốn chính là ta yêu cầu các ngươi đi đến, chuyện ta đã đáp ứng các ngươi đợi sau khi ra khỏi chỗ này nhất định sẽ thực hiện, cũng chỉ là trợ giúp lẫn nhau mà thôi, mọi người sau này đều là bằng hữu đi!
Lăng Tiếu nói như vậy, mấy người bọn họ thật cảm thấy cảm động!
Tiếp theo Lăng Tiếu lại đối với Lăng Thần nói:
- Đại ca ngươi chính là ở chỗ này tìm xem một chút đi, xem có Thủy Nguyên thạch Mộc thuộc tính hay không, phỏng chừng khả năng không lớn, về phần những thần vật khác đều bị chiến đấu của chúng ta hủy diệt rồi, chỉ sợ là không có, thật sự đáng tiếc!
Bất kể có hay không, đã đi tới chỗ này rồi, Lăng Tiếu tự nhiên là muốn hảo hảo tìm tòi một phen.
Lăng Thần bắt đầu ở gần đây di chuyển, coi như là đào vạn thước đất cũng muốn đem chỗ này lật lên một lần rồi lại nói.
Dương Hải cùng Bàng Thống Các đều là giúp việc, đến một phương hướng khác tìm tòi.
Chỉ có Lăng Tiếu không động, hắn đang cảm ứng tồn tại của Bất Tử thụ Lục Ông!
Nếu như nói muốn tìm được thần vật Mộc thuộc tính nhanh nhất, chính là không phải lão thì không còn ai nữa rồi.
Vài ngày trôi qua cũng không thấy lão có động tĩnh gì, cũng không biết lão hấp thu bao nhiêu tih hoa của Quỷ Thụ yêu rồi.
Phụ cận này bị phá hủy đến tan nát, tất cả Quỷ Thụ yêu đều hủy thì đã hủy, trốn thì đã trối, trong trăm tòa sơn nhạc đều là trọc lóc một mảnh, lộ ra hết sức hoang lương vô cùng.
Lăng Thần đem những sơn nhạc này đều thuận tay tồi hủy, tìm kiếm mỗi một góc, không bỏ qua mỗi một điểm cơ hội.
Đúng lúc này một điểm lục mang xông từ một góc sơn nhạc mà đến.
Lục mang này hóa thành một vị lão nhân, chính là Bất Tử thụ Lục Ông!
- Uy uy, các ngươi đừng phá hoại chỗ này có được hay không, không biết là sẽ dọa đến lão nhân sao?
Lục Ông mang theo vẻ hết sức bất mãn lên tiếng.
Lăng Tiếu nhìn Lục Ông, phát hiện lão tựa hồ trở nên có chút không giống với lúc trước, thật giống như so sánh với trước kia càng thêm cường đại không ít.
Lão một mực ở trong thức hải của hắn uẩn dưỡng, bây giờ có biến hóa tự nhiên là bị hắn cảm ứng đến được.
- Lục lão này một mực không xuất hiện, bây giờ vội vàng chạy ra nói không chừng tìm được cái thần vật gì a!
Lăng Tiếu híp mắt nhìn Lục Ông mà thầm nghĩ trong lòng.
Lăng Thần biết Lục Ông là một trong những trợ thủ của Lăng Tiếu, chỉ là hắn cũng suy đoán không ra thân phận của lão đầu này, nhưng nhìn ở trên mặt mũi của Lăng Tiếu, hắn cũng là dừng lại, không lại tiếp tục đối với sơn nhạc ở phía dưới tiến hành phá hoại nữa.
Lăng Tiếu đi tới chỗ Lục Ông cười nói:
- Lục lão, ngươi đang ồn ào cái gì thế, chúng ta muốn tìm Thủy Nguyên thạch Mộc thuộc tính, ngươi không giúp thì coi như quên đi, còn ở chỗ này đảo loạn a!
- Ta không phải đã nói sao, chỗ này không có Mộc thuộc tính chi thạch, các ngươi đừng uổng phí tâm cơ nữa!
Lục Ông tức giận mà nói.
Lăng Tiếu cười nói:
- Cho dù không có Thủy Nguyên thạch, chúng ta cũng có thể tìm một cái gì khác đi!
Lục Ông lộ ra vài phần lo lắng nói:
- Ở chỗ này không có thần vật gì a, các ngươi đừng có làm loạn có được hay không?
- Chỗ này đã thành tử địa rồi, làm loạn một chút lại có quan hệ gì.
Lăng Tiếu không cho là đúng nói.
Lục Ông vội vã khoát tay nói:
- Như vậy sẽ đem cái ta muốn phá hoại rồi, nhìn ở trên phần lão hủ những năm này giúp ngươi, liền đứng phá loạn nữa đi!
Lăng Tiếu nhìn bộ dạng khẩn trương của lão cũng biết phụ cận này nhất định là có thứ tốt rồi, bằng không lão tuyệt đối sẽ không để ý như vậy.
- Nói đi Lục lão, phụ cận này có thứ gì tốt, chúng ta cùng nha chia sẻ một chút!
Lăng Tiếu cười mỉm nói.
Lục Ông nhìn nụ cười thật giảo hoạt của Lăng Tiếu cũng biết là lão lại trúng kế của Lăng Tiếu rồi!
Lục Ông cười khan một chút nói:
- Những thứ này đều là bổn nguyên tinh hoa Mộc thuộc tính, không thích hợp với nhân loại các ngươi, đối với lão hủ ngược lại là có chút tác dụng, tiểu hữu ngươi sẽ không còn muốn đánh chủ ý tới nó đi!
- Làm sao lại không được, ta chỉ muốn nhìn một chút nó là cái gì, đối với chúng ta vô dụng tự nhiên sẽ không lấy của ngươi!
Lăng Tiếu đáp.
- Thứ này không phải là dễ nhìn nha!
Lục Ông rõ ràng là không muốn để cho Lăng Tiếu biết đây là cái gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.