Thần Khống Thiên Hạ

Chương 2324: Thánh thú nhạc viên




Địa vực này bảo trì được khu rừng rậm nguyên thủy nhất, mang theo cỗ khí tức thái cổ ập đến, làm người ta có cảm giác như quay về thời đại thái cổ.
- Yêu khí thật nồng đậm, còn thêm vẻ hoang khí, khó trách làm cho người ta sợ hãi đâu!
Lăng Thần thì thào lẩm bẩm.
Lăng Tiếu cũng thật đồng ý:
- Cũng chỉ có loại địa phương này mới duy trì được thú loại thượng cổ, xem ra thánh thú mười một giai ở đây phải đông như kiến cỏ!
- Căn cứ ghi chép Quỷ Thụ Yêu tồn tại ở Quỷ Thụ Lĩnh tận sâu trong phía đông nam, chúng ta qua đi, một khi tìm được lập tức trở về!
Lăng Thần nói.
Lúc này Bàng Thống Các mở miệng hỏi:
- Rốt cục các ngươi muốn tìm loại thần vật gì mà phải đến tìm Quỷ Thụ Yêu?
Quỷ Thụ Yêu dễ tiếp xúc nhất giữa các yêu vật, chỉ cần có thần khí tin tưởng muốn đối phó chúng hẳn không thành vấn đề.
Nhưng Bàng Thống Các cùng Dương Hải còn không biết mấy người Lăng Tiếu cần đến nơi này tìm kiếm thần vật gì đâu.
Lăng Tiếu mở miệng đáp:
- Chúng ta muốn tìm Thủy Nguyên Thạch mộc hệ!
Bên trong rừng rậm mênh mông, vài đạo thân ảnh lướt nhanh như thiểm điện, trực tiếp xuyên qua không gian mà đi, cơ hồ mỗi bước mười vạn dặm, tốc độ nhanh tới cực hạn.
Linh thú, thánh thú dưới rừng rậm còn chưa kịp cảm giác được khí tức của bọn họ thì thân ảnh họ đã biến mất không thấy.
Mấy đạo thân ảnh tựa hồ không rảnh bận tâm linh vật cao giai nơi này, thậm chí kể cả thần vật mà thánh hoàng cùng thần vương phải đỏ mắt, bọn họ cứ thế vội vàng đi qua.
Bên trong Vạn Yêu sâm lâm bát ngát, có thánh thú mười một giai, đột nhiên có người bên ngoài đến xâm nhập vào lĩnh vực của bọn hắn, đem bọn hắn chọc giận, khiến bọn hắn vọt ra muốn đem người xâm nhập cắn nuốt sạch sẽ.
Hống hống!
Mấy thanh âm thú rống vang lên, bên dưới rừng rậm tao động, vài đầu thánh thú khổng lồ vọt ra.
Bọn hắn không có chút ý tạm dừng, bay thẳng tới nhóm người Lăng Tiếu.
- Ha ha, tới vừa lúc!
Lăng Thần cất tiếng cười to, một giao long vương từ sau lưng hắn dâng lên, khí tức chí tôn bộc phát, vài chiêu kim quyền oanh tới.
Dương Hải mở miệng:
- Đừng dây dưa cùng bọn hắn, bằng không ngày càng nhiều thánh thú chạy ra, chúng ta trốn không thoát đâu!
Dương Hải sinh tồn nhiều năm ở cổ núi non, kinh nghiệm vô cùng phong phú, ở giữa sơn mạch hung hiểm bậc này hắn vẫn duy trì ý thức cảnh giác cao nhất, hắn hiểu được không thể sớm khai chiến tại đây, bằng không sẽ hấp dẫn càng nhiều thánh thú xuất hiện, bọn họ còn chưa đi tới mục đích đã bị vây công đến chết.
Lăng Tiếu nhăn mày nói:
- Tùy thời ứng phó!
Lăng Tiếu vừa dứt lời, Long Ngũ đã động.
- Để cho ta đối phó bọn hắn!
Long Ngũ chiến ý dâng trào, hắn chỉ vừa rời khỏi long sào, là lúc muốn đại hiển thần uy!
Hống!
Long Ngũ gào thét một tiếng, long ngâm cường đại chấn đến nhóm thánh thú kinh hãi, thân hình khổng lồ bị chấn ép xuống dưới rừng cây bên dưới.
Lăng Thần chưa đối chiến được vài chiêu đã bị quấy nhiễu, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, khó chịu muốn chết!
Long uy không thể xâm phạm, đây chỉ nói với thánh thú bình thường, có thể trực tiếp trấn áp chúng không dám vọng động.
Nhưng thánh thú ở đây đều lưu lại từ thời viễn cổ thậm chí là thái cổ, hoang khí nồng nặc, tính tình thập phần hỏa bạo, cũng không quá sợ hãi chân long nhất tộc, tuy tạm thời còn bị áp chế nhưng rất nhanh đã vọt lên, trực tiếp khiêu khích hướng Long Ngũ rít gào nhào đến.
Long Ngũ nhe răng cười lạnh:
- Nhìn thấy bổn hoàng còn dám kêu to, đi chết đi!
Long Ngũ không hóa chân thân, trực tiếp xông thẳng tới, long quyền vung ra, quyền kình cường đại còn hơn uy lực cổ thần khí, trực tiếp đem hai đầu thánh thú đánh phát nổ.
Hai đầu thánh thú khác muốn táp lấy hắn, nhưng bị hắn tránh qua, chờ khi hắn xoay người lại hai chân giẫm mạnh hai cước, mở ra lỗ máu thật lớn trên mặt bọn chúng, đau đến chúng sợ hãi kêu to không thôi.
Chiến lực của Long Ngũ như thiên, chỉ vài lần ra tay đã đem vài đầu thánh thú hành hạ đến chết, máu tươi không ngừng vẩy ra, thập phần dữ tợn chói mắt, mùi máu tanh nồng nặc vô cùng.
- Long Ngũ, lấy thú đan lưu trữ giúp ta, đừng nuốt!
Lăng Tiếu nhìn Long Ngũ đại sát tứ phương kinh quát.
- Được rồi, ta giữ lại cho ngươi!
Long Ngũ không cho là đúng nói, ngừng một chút mới nói tiếp:
- Thân thể bọn nó đều vỡ, bằng không có thể lưu lại cho nhân loại các ngươi, đáng tiếc gần đây ta không khẩu vị, bằng không đều ăn hết!
Dương Hải cùng Bàng Thống Các đều chấn kinh, bọn hắn không nghĩ tới nam nhân uy vũ đi theo bên cạnh Lăng Tiếu lại khủng bố như vậy, đồng thời đều hiểu được có được chiến lực cường hãn như thế bọn hắn sẽ được an toàn hơn.
Trong lòng hai người đều nhủ thầm:
- Người này không phải là chân long thần thú biến thành đi? Vừa rồi hẳn là long ngâm âm ba!
Lăng Thần lộ ra vẻ mặt hâm mộ vô cùng, hắn biết rõ đây chính là chân long thần thú mười một giai, bậc chiến lực như thế chỉ có mười một giai mới có.
Bên trong Kim tộc chỉ có hai ba người có được chân long thần thú cấp bậc này hộ thân ah!
Hống hống!
Ngay lúc Long Ngũ thu lại thú đan, giao vào tay Lăng Tiếu, phương xa vang lên thanh âm thú rống, chấn đến cả không gian chao đảo.
Từng đầu thánh thú khổng lồ vọt tới, số lượng nhiều đến dọa người, trong đó có không ít mười một giai tồn tại, uy thế làm người cảm thấy mềm nhũn chân tay.
- Đó…đó là Hoang Lôi Điêu, mẹ nó tới thật nhanh, ta…chúng ta mau chạy đi!
Dương Hải thấy rõ bên trong có một đầu mười một giai không nhịn được kinh hô.
Hoang Lôi Điêu chính là dị chủng thái cổ, đầu đại điêu uy thế như thiên, mang theo lôi lực thật khủng bố, ít nhất phải tới mười một giai trung giai, khó trách Dương Hải kinh hoảng như thế.
Bàng Thống Các cũng nhìn thấy vài đầu thánh thú làm hắn run lên, đó là Xích Huyết Báo biến dị, Đằng Xà Vương thái cổ, Cực Quang Hùng Sư…
Không chỉ có hai người bọn họ, thậm chí cả Lăng Tiếu cùng Lăng Thần đều hoảng hốt.
Bọn họ đều biết nơi này có thánh thú mười một giai rất nhiều, hiện tại sau khi đi vào cảm thấy mình vẫn đánh giá thấp rừng rậm thời thái cổ này, đây quả thật là thánh thú nhạc viên, lại có nhiều thánh thú khủng bố như thế, thậm chí một ít loại tuyệt chủng cũng có thể chứng kiến.
Khó trách đi vào đều cửu tử nhất sinh, thật sự còn hung hiểm hơn những cổ sơn mạch khác vạn phần!
Chỉ có Long Ngũ không chút sợ hãi, đôi mắt còn bốc lên lệ khí hung hãn nồng đậm, muốn hóa thành chân thân đại chiến một hồi.
- Mau…nhanh đi xuống bên dưới rừng rậm, che giấu khí tức, đừng lộ ra địch ý, chỉ có như thế chúng nó mới giảm bớt sát ý!
Dương Hải phục hồi lại tinh thần mở miệng kêu lên.
Ngay sau đó hắn là người đầu tiên lao xuống dưới.
Mấy người khác không chút suy nghĩ vọt theo sau, chỉ có Long Ngũ có chút không cam lòng đi theo.
Một ít thánh thú gần bên đuổi theo, những thánh thú khác xoay vần trên không trung một lúc, lại xảy ra một ít xung đột lẫn nhau, sau đó dần dần tán đi.
Bọn hắn cũng không khẩu vị với nhân loại, bởi hình thể họ quá nhỏ không đủ nhét kẽ răng, trừ phi địa bàn bị xâm nhập, nếu không bọn hắn cũng sẽ không chủ động công kích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.