Thần Khống Thiên Hạ

Chương 173: Lang Vương Tiến Giai​




Lăng Viễn phân phó Hổ vệ phân thịt Kim Nhãn Linh Trư ra, ăn thịt heo nướng.
Lăng Tiếu móc một viên thú đan cho tiểu gia hỏa ăn, thế nhưng mà ấu kỳ lân lại không chịu ăn, nghĩ tới hôm nay nó vừa ăn thú đan của Liệt Viêm Hổ còn chưa tiêu hóa xong.
Lăng Tiếu ngẫm lại đi tới trước Lang Vương kim sắc.
- Tiểu kim, ngươi có ăn thứ này không?
Lang Vương kim sắc phục dụng linh thú cấp hai xong, vết thương trên người tốt hơn không ít, nhưng mà đổ máu quá nhiều thân thể vẫn đang suy yếu, nó nhìn thấy thú đan trong tay Lăng Tiếu thì tinh quang trong mắt bắn ra ngoài, ánh mắt như đang nói:
- Chủ nhân nhanh cho ta ăn.
Lăng Tiếu không do dự ném thú đan vào trong miệng Lang Vương.
Lang Vương lập tức nuốt thú đan vào bụng, không qua một lát trên người của nó tỏa ra khí thế cường đại, da lông như kim châm củ nó dựng thẳng lên, quanh thân tỏa ra từng đạo kim quang sáng bóng, đầu sói ngẩng lên cao và gào lên.
NGAO...OOO!
Vết thương trên người Lang Vương lạp tức khôi phục nhanh chóng.
Lăng Tiếu bên này kinh ngạc lẩm bẩm.
- Chẳng lẽ linh thú muốn tiến giai phải nuốt thú đan sao?
Lăng Tiếu nghĩ đúng vậy, linh thú trừ tu luyện ra còn có thể dựa vào hấp thu thú đan cùng thuộc tính tiến giai, tương đối mà nói linh thú tự tu hành tốc độ tăng lên thật chậm chạp, thế nhưng mà linh thú có tuổi thọ tương đối dài, mà nuốt thú đan lại giúp chúng tăng tốc độ tu luyện lên.
Nếu như Lang Vương là linh thú cấp hai cao cấp bình thường, nó còn không ngừng kết thú đan, nuốt thú đan vào chỉ sợ bạo thể mà chết, mà nó là Tam Nhãn Phong Lang biến dị, thuộc về linh thú cao cấp, đã ngưng kết thú đan, hiện tại nó nuốt thú đan vào lại là củ Kim Nhãn Linh Trư cùng là kim thuộc tính, thú đan này hợp với thuộc tính, cho nên nó hấp thu thú đan tiến giai thành linh thú tam giai.
Khí thế của Lang Vương không ngừng kéo lên, thân thể của nó dần dần biến lớn, thân thể từ ba mét biến thành bốn mét, cái đầu sói nâng lên cực kỳ hung vĩ, từng đạo kim quang chói mắt hiện ra, con mắt thứ ba hiển hiện lần nữa, hàm răng của nó càng trở nên sắc bén hung tàn, người bình thường đứng trước mặt của nó chỉ sợ bị dọa phá gan.
Giờ phút này Lang Vương nuốt thú đan xong thì từ linh thú cấp hai tiến giai lên linh thú cấp ba, hơn nữa cảnh giới còn là cấp thấp đỉnh phong. Xem ra đây là do bản thân Lang Vương sớm có thú đan, cho nên nó mới tăng lên nhanh như vậy.
Lăng Viễn không xa, Mạc Hồng Mai và mười hai hổ vệ nhìn thấy Lang Vương tiến giai, tâm tư hoảng sợ, nếu như hôm nay lý lam hai nhà hiện tại đối mặt với Lang Vương, chỉ sợ đã sớm chuồn rồi.
Ấu kỳ lân trên vai Lăng Tiếu khó chịu nhìn qua Lang Vương gầm nhẹ, Lang Vương đưa ánh mắt hung dữ nhìn nó, lúc này nhụt chí như bóng da, vội vàng thu hồi khí thế lại, con mắt thứ ba cũng đóng lại.
Lang Vương cúi cái đầu cao ngạo xuống, khí thế cua Lang Vương khí không còn lại chút nào, đi tới trước mặt ấu kỳ lân và gầm nhẹ, dường như đang trao đổi cái gì đó, bộ dáng thập phần cung kính.
Ấu kỳ lân trên vai Lăng Tiếu lập tức hiện ra thần sắc không kiên nhẫn, trực tiếp nhắm mắt lại không quan tam tới Lang Vương.
Lăng Tiếu hỏi:
- Tiểu kim, ngươi nói cái gì với bại gia tử vậy?
Lang Vương nói:
- Hồi bẩm chủ nhân, vị này chính là hoàng tử thú hoàng của chúng ta, ta tới triều kiến nó.
- Ngươi nói bại gia tử là hoàng tử? Mà thú hoàng là ai?
Thân thể Lăng Tiếu co lại, có chút sợ hãi nói ra. Nếu như ấu kỳ lân là hoàng tử, vậy người nhà nó chính là hoàng tộc kỳ lân, vạn nhất kỳ lân thần thú tìm tới thì hắn chết chắc.
- Thú hoàng chính là hoàng trong sơn mạch này, là hoàng thượng của tất cả linh thú chúng ta, nghe nói đang ở chỗ sâu nhất trong sơn mạch kia, tiểu kim chỉ nghe nói qua, không có tư cách gặp hoàng thượng.
Lang Vương nói.
- Thì ra là thế!
Lăng Tiếu nỉ non, trong lòng của hắn nghĩ:
- Thú hoàng của sơn mạch này là lão tử của bại gia tử nha.
Ngay sau đó trong lòng Lăng Tiếu mâu thuẫn, hắn vốn muốn mang bại gia tử quay về thành Vẫn Thạch, về sau nó sẽ là tọa kỵ phi hành của mình, thế nhưng mà vừa nghĩ tới thân phận của nó lại sợ hãi, thật sự buồn rầu không thôi.
- Bại gia tử, ta phải về nơi ta sinh hoạt, ngươi muốn đi theo ta hay không?
Lăng Tiếu nhẹ giọng nhìn ấu kỳ lân nói.
Ấu kỳ lân dùng đôi mắt linh động nhìn qua Lăng Tiếu, phi thường có tính người gật đầu.
- Tốt, về sau ngươi hãy theo ta, vạn nhất người nhà ngươi tìm tới thì nên giải thích cho tốt, đừng khiến chúng nó ăn ca của ngươi biết không?
Lăng Tiếu cẩn thận dặn dò.
Ấu kỳ lân giống như hài tử nghe lời, lại gật gật đầu, sau đó con mắt linh hoạt của nó nhìn chung quanh.
Lang Vương cũng đi tới bên người Lăng Tiếu, ánh mắt hung tàn nhìn qua người tới.
Đi tới chính là La Khinh Sương.
Lăng Tiếu sờ sờ đầu ấu kỳ lân, nói:
- Buông lỏng một chút, là người một nhà.
- Lăng Tiếu, ta... Ta có thể đi không?
La Khinh Sương nhìn qua Lang Vương hung ác, thân thể run lên, đứng cách năm mét kêu to.
Lăng Tiếu không có ứng nàng, mà là nhìn qua nàng nói.
- Tiểu bàn nữu nữu khách khí làm gì.
La Khinh Sương thấy Lăng Tiếu đi tới, trong nội tâm cảm thấy không có sợ hãi, nhưng mà chỉ vào Lang Vương nói.
- Đây... Đây là linh thú của ngươi sao?
Lăng Tiếu vỗ vỗ trán của Lang Vương nói.
- Đương nhiên, chính là Phong Lang Lang Vương ta thu phục thời gian trước, ngươi có thể gọi nó lf tiểu kim, đúng rồi, còn nó là bại gia tử.
La Khinh Sương nhìn qua hai linh thú bên người của Lăng Tiếu, thập phần sùng bái nói.
- Lăng Tiếu ngươi thật lợi hại, không chỉ khôi phục thực lực, còn thu phục linh thú cường đại, ta còn kém ngươi thật nhiều.
La Khinh Sương từ nhỏ dùng Lăng Tiếu làm mục tiêu, vẫn muốn đuổi theo bước chân của hắn, thế nhưng mà cho tới bây giờ nàng phát hiện dù mình cố gắng thế nào cũng không đuổi kịp.
- Ách... Cái này nha, bổn thiếu gia chỉ tốt hơn các ngươi một chút, nhưng mà ngươi cũng không cần tự ti, ngươi bây giờ có tu vị Huyền Giả cao giai, trong thành Vẫn Thạch là thiếu nữ thiên tài đấy.
Lăng Tiếu sờ sờ cái mũi nói ra.
Mấy tháng trước Lăng Tiếu đả bại La Khinh Sương, nàng chỉ là Huyền Giả trung giai, hiện tại đột phá tới Huyền Giả cao giai, cho dù tư chất của nàng không bằng đường ca Lăng Lệ nhưng vẫn sánh ngang với cháu trai của nhị trưởng lão Lăng Khuông.
- Ngươi đừng an ủi ta, đúng rồi, ta có thể sờ chúng được không?
La Khinh Sương nổi tính thiếu nữ trẻ con, có hiếu kỳ thật lớn với linh thú.
- Đương nhiên không có vấn đề!
Lăng Tiếu gật đầu nói.
La Khinh Sương tăng thêm lòng dũng cảm đi tới bên người Lăng Tiếu, nhìn qua hai linh thú bên cạnh, nội tâm kích động, nữ sinh có ưu thích với sủng vật rất lớn.
Nhưng mà La Khinh Sương muốn sờ nhất chính là ấu kỳ lân đáng yêu, thế nhưng mà vừa duỗi tay lại lùi về, hôm nay nàng nhìn thấy tiểu gia hỏa nỳ cắn xé cánh tay của Lý Nguyên Long, không nên xem thường nó còn nhỏ, nó chính là linh thú khủng bố đấy. Vì vậy nàng lại đi sờ Lang Vương, nhưng khi nhìn lấy đôi mắt và răng nanh của Lang Vương lộ ra ngoài cũng không dám buông tay sờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.