Thần Khống Thiên Hạ

Chương 159: Quán Thâu Truyền Thừa (2)​




Lăng Tiếu co rút thân thể, hắn vận chuyển huyền lực ngăn cơn gió lạnh này, phòng ngừa bị phong hàn tập kích thân thể.
Nhìn qua mây đen che khuất bầu trời, nơi đây không có một ngọn cỏ nào, Lăng Tiếu cũng không biết tìm đường ra thế nào, có lẽ chỉ có leo ra khỏi vực sâu mới tìm được đường ra.
Nhưng mà vách đá dựng đứng cực điểm, làm thế nào leo lên đỉnh đây? Chỉ sợ không leo lên được trăm mét là phải bò xuống rồi.
- Không phải nói đại nạn không chết tất cả hậu phúc sao? Vì cái gì trước mặt của ta không có đường sống vậy?
Lăng Tiếu thì thào tự nói và thở dài.
Thời điểm Lăng Tiếu đi vào trong động, nhìn thấy trên vách đá dựng đứng không xa có một bụi cỏ.
- Bà mẹ nó, nhiều Âm Phong Thảo như vậy!
Lăng Tiếu há to mồm nhìn qua bụi cỏ này, thình lình tất cả đều là Âm Phong Thảo cấp ba.
- Quả nhiên là đại nạn không chết tất có hậu phúc ah, nhiều Âm Phong Thảo như thế, phát... Phát...
Lăng Tiếu càng không ngừng xoa xoa hai tay, hai mắt sáng lên.
Nhưng mà Lăng Tiếu còn không dám dễ dàng lộn xộn, nhiều Âm Phong Thảo như thế nói không chừng có Âm Phong Thú thủ hộ.
Trên vách đá có ba gốc Âm Phong Thảo bị Thiểm Điện Điêu thủ hộ, mà trước mặt nhiều như thế nói không chừng thực sự có Âm Phong Thú, đây chính là tam linh thú cường đại cấp ba ngoài cấp bốn đấy, so với Thiểm Điện Điêu còn mạnh hơn quá nhiều lần.
Lăng Tiếu chỉ là Huyền Sĩ giai, trước mặt linh thú cao cấp còn không chịu nổi một kích.
Lăng Tiếu cảnh giác nhìn qua bốn phía, sau đó từ dưới đất nhặt cục đá nhỏ ném qua Âm Phong Thảo.
Ba!
Vẫn là gió lạnh từng hồi, cũng không có linh thú đi ra.
- Nói không chừng không có linh thú canh giữ!
Lăng Tiếu thì thào lẩm bẩm, lúc này lòng dũng cảm tăng nhiều, sau đó cẩn thận đi về phía trước..
Thời điểm Lăng Tiếu tiến tới trước Âm Phong Thảo thì tiếng thú rống vang lên.
- Mẹ khiếp, không phải tới thật chứ?
Lăng Tiếu hú lên quái dị, lập tức nhanh chân chạy vào cửa động.
- Ồ, không đúng, âm thanh này truyền tới từ bên kia!
Lăng Tiếu nhìn qua phía trước không có linh thú xuất hiện, mới nhớ tới âm thanh gào rú là từ bên kia.
Ngay sau đó tiếng thú rống vang lên, còn có tiếng nổ đan xen.
- Chẳng lẽ có linh thú đại chiến?
Lăng Tiếu nghi hoặc nhìn qua, vì vậy chậm rãi đi về hướng có linh thú rống.
Đi trong chốc lát, tới gần nơi phát ra tiếng thú rống, gió lạnh càng đậm.
- Ta xem rốt cuộc là linh thú gì!
Lăng Tiếu ngừng thở, tiếp tục đi về phía trước.
Đi không bao xa thì tới một nơi hình tròn, chung quanh có nhiều Âm Phong Thảo, làm cho Lăng Tiếu hoa mắt.
Oanh!
Bỗng nhiên một đạo hào quang đỏ tươi đánh qua Âm Phong Thảo, hơn trăm gốc Âm Phong Thảo bị thiêu hủy.
Trong lòng Lăng Tiếu đau lòng ah, sau đó nhìn qua đạo hỏa quang kia.
Chỉ thấy con linh thú đỏ đang đối mặt với con linh thú màu xám.
Con linh thú đỏ dài một mét năm, nhưng mà chung quanh người nó có hỏa diễm cường đại, uy phong lẫm lẫm, cực kỳ cường tráng; trên đầu mọc sừng hưu, mình sư tử, hổ trảo, đuôi ngựa... Đây chính là thần thú kỳ lân trong truyền thuyết, giữa trán của nó còn có một cái sừng nhọn, bộ dáng cực kỳ tôn quý.
Mà khác với con cự thú màu xám nhìn buồn nôn, chỉ thấy nó thân thể của nó thật tròn, từng đoàn thịt mỡ nhấp nhô, cái miệng cũng không lộ ra răng nanh, cằm không ngừng có dịch chảy ra, từng cột sương từ trong mũi của nó thở ra, chỉ thấy con thú này không phải cấp ba, rất có thể là Âm Phong Thú cấp bốn.
Thì ra Âm Phong Thảo cũng không phải không có linh thú thủ hộ, mà là Âm Phong Thú đang đại chiến.
Chỉ thấy ấu kỳ lân phun hỏa diễm đánh thẳng vào con Âm Phong Thú.
Âm Phong Thú phình bụng co người, trong miệng phun ra một cơn gió thổi ngược hỏa diễm quay về, ngay sau đó nó hét lớn một tiếng, thân thể lao thẳng vào ấu kỳ lân.
Ấu kỳ lân phản ứng cực nhanh, bắn ngược hỏa diễm quay về, giương nanh múa vuốt phóng thẳng vào Âm Phong Thú, móng vuốt bén nhọn chụp vào đầu của Âm Phong Thú.
Nhưng mà nó vẫn còn nhỏ, căn bản không phải đối thủ của Âm phong Thú, bị Âm Phong Thú đánh bay ra ngoài.
Oanh!
Ấu kỳ lân đâm vào vách đá, vách đá bị nghiền nát, bụi mù bay tứ tung.
Xoát xoát!
Âm Phong Thú phun mấy đạo phong nhận lần nữa, chém thẳng vào ấu kỳ lân.
Vách đá bị phong nhạn của Âm Phong Thú chém vỡ.
Một đạo thân ảnh màu đỏ bay lên cao, một đoàn hỏa diễm bay thẳng vào Âm Phong Thú.
Âm Phong Thú tránh không kịp, hỏa diễm thiêu đốt trên người, khiến nó hú lên quái dị, thân thể không ngừng quay cuồn tại chỗ muốn dập tắt hỏa diễm.
Ấu kỳ lân thừa cơ lao thẳng vào cơ thể của Âm Phong Thú.
NGAO... NGAO...
Gió lạnh thú bị ấu kỳ lân cắn tổn thương nhiều chỗ, khiến nó đau đớn không thôi.
Trong chốc lát Âm Phong Thú lật người đứng lên, cự trảo vỗ lên người ấu kỳ lân, ấu kỳ lân bị đánh bay như con ruồi.
Âm Phong Thú phun từng đoàn chất lỏng màu xám ra ngoài, nó hiện tại đã bị chọc giận, than thể bành trướng hơn nhiều.
Ngay sau đó một đoàn phong nhận lớn cũng bắn ra.
Đá vụn bốn phía bị thổi bay lên, trên mặt đất kéo lê nhiều dấu vết sâu.
Ầm ầm!
Nơi ấu kỳ lân ngã bị phong nhận cắt nát, đá vụn bắn ra bốn phía.
Lăng Tiếu nhìn đại chiến kinh thiên trước mặt, tâm thần càng không ngừng chấn động.
Âm Phong Thú này tối thiếu cũng ngoài cấp bốn, mà ấu kỳ lân thoạt nhìn nhỏ như vậy nhưng có thể chiến đấu với Âm Phong Thú, cũng làm cho Âm Phong Thú bị thương. Đáng tiếc vẫn bị một kích cường đại cuối cùng của Âm Phong Thú đánh bay vào vách đá, không biết sinh tử.
Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng cảnh giác của Âm Phong Thú, chẳng lẽ ấu kỳ lân còn chưa có chết sao?
Vị trí bị Âm Phong Thú oanh ra hố sâu mấy chục trượng, một đạo thân ảnh bay tới.
Quả nhiên ấu kỳ lân còn chưa chết, nhưng mà tình huống của nó rất không tốt.
Hỏa diễm toàn thân ấu kỳ lân yếu đi thật nhiều, trên người có vài đạo vết thương dữ tợn, huyết dịch đỏ tươi bắn ra ngoài, bộ dáng tùy thời ngã xuống, xem ra một kích vừa rồi nó bị thương thật nặng.
- Tiểu gia hỏa đáng thương!
Lăng Tiếu nhìn qua ấu kỳ lân tôn quý kia, trong nội tâm cảm thấy đáng tiếc.
Hắn nhớ lại uyên duyên khó hiểu của Niếp Phong cùng hỏa kỳ thì lân, kiếp trước hắn rất sùng bái Niếp Phong, còn tu luyện Phong Thần Thối của hắn, tự nhiên cũng sinh ra cảm giác cộng minh với kỳ lân.
Âm Phong Thú dùng một chiêu cường đại, trên người lại có nhiều chỗ bị thương, khí tức cũng yếu đi thật nhiều. Lúc nó nhìn thấy ấu kỳ lân xuất hiện thì một đạo phong nhận bắn xuyên qua
Ấu kỳ lân miễn cưỡng nhích người, đáng tiếc vẫn không đủ nhanh, thân thể lại bị đánh trúng và bay xa mười mét.
Lăng Tiếu nắm chặt đao kiếm, có xúc động muốn lao ra tiêu diệt Âm Phong Thú, nhưng mà hắn biết nếu mình đi ra thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho dù là Âm Phong Thú bị thương, cũng không phải Huyền Sĩ có thể đối phó.
Lúc này ấu kỳ lân rõ ràng gian nan đứng lên, trong miệng phát ra tiếng gào không cam lòng, cái sừng nhọn trên trán của nó tỏa ra hào quang sáng ngời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.