Thần Khống Thiên Hạ

Chương 116: Không Nên Ép Bản Thiếu Gia Mở




Một gã dong binh có ánh mắt sắc bén kêu lên:
- Mọi người nhanh công kích hai mắt của nó, mắt của nó đã từng bị đả thương.
Lời này để cho tất cả dong binh hơi bị chấn động, từng đạo kiếm quang, đao ảnh, thương kích... hướng hai mắt của Xuyên Sơn thú công kích tới.
Xuyên Sơn Thú phát ra tiếng quái khiếu, lập tức xoay người muốn trốn hướng gò núi không xa.
- Tránh ra, để cho ta tới!
Kim Lang hồi khí trở lại, hét lớn một tiếng, cả người bắn ra, huyền lực cả người tụ ở trên mũi kiếm, một đạo kim sắc quang mang cường đại hướng hai mắt của Xuyên Sơn Thú đâm tới.
- Chít chít!
Xuyên Sơn Thú chưa kịp trốn xuống đất đã bị kim mang đâm bị thương hai mắt, trong miệng phát ra tiếng kêu bén nhọn chói tai.
- Cặp mắt của nó mù rồi, mọi người hợp lực chém chết nó!
Kim Lang một kích đắc thủ, không khỏi phấn chấn trong lòng quát lên.
Chúng dong binh khí thế đại thịnh, lần nữa công kích Xuyên Sơn Thú.
Xuyên Sơn Thú phòng ngự mặc dù biến thái, nhưng là cũng không chịu được nhiều vũ khí cuồng oanh như vậy.
Chỉ chốc lát sau, Xuyên Sơn Thú mất đi phương hướng càng không ngừng tán loạn, căn bản không biết chui vào lòng núi, bị mười mấy tên dong binh tươi sống chém chết.
- Mọi người còn tốt chứ, đem thú giáp của Xuyên Sơn thú chết tiệt này cắt đi, còn có lợi chủy kia cũng bảo lưu lại, mọi người lấy thịt của nó nướng ăn, đợi ăn no, chúng ta cùng nhau trở về đợi đoàn trưởng quay lại.
Kim Lang lau một chút vết máu ở khóe miệng chỉ huy nói, tâm tình trở nên hào tình vạn trượng, phảng phất như một khắc nhìn thấy chính mình lên làm đoàn trưởng.
Chúng dong binh đã sớm không muốn ngốc ở chỗ này chờ đợi rồi, vừa nghe được Kim Lang thét như vậy, lúc này đều đồng ý kêu lên:
- Trở về đợi đoàn trưởng... Trở về đợi đoàn trưởng...
Ở trên đồi núi không xa, một người một lang đang nhìn xuống hết thảy những phát sinh ở nơi này.
Lăng Tiếu trên người sói hiện lên một đạo tiếu dung nói:
- Tiểu Kim , chúng ta đi xuống tham gia náo nhiệt một chút thì như thế nào?
Kim sắc Lang Vương ngẩng đầu nói:
- Chủ nhân, ta nên ăn cơm rồi, nếu không ta không còn khí lực chiến đấu.
- Ngươi con hàng này, ngu ngốc đến nhà rồi, thịt Xuyên Sơn Thú phía dưới kia không phải là mỹ vị tốt nhất áo? Chẳng lẽ ngươi không muốn ăn?
Lăng Tiếu vỗ vỗ đầu sói mắng nhẹ.
Lăng Tiếu lời này vừa ra, kim sắc Lang Vương hai mắt lộ ra vẻ tham lam nói:
- Lời của chủ nhân thật đúng, ta đây sẽ đi xuống đoạt lấy.
Vừa truyền tín niệm xong, nó lập tức chở Lăng Tiếu từ trên đồi núi phi nhanh xuống dưới.
- Hắc hắc, thời điểm báo thf đến rồi!
Lăng Tiếu nhìn Kim Lang uy phong, lạnh lùng cười nói.
Dong binh của Thanh Lang đoàn lợi dụng vũ khí, rất nhanh liền đem thi thể của Xuyên Sơn thú phân cách ra rồi, ước chừng mấy chục khối thú giáp chồng chất ở trước mặt Kim Lang, còn có một cái chủy cáp bén nhọn như kiếm, những thú này đều là vật có giá trị nhất của Xuyên Sơn Thú.
Kim Lang nhìn chút ít thú giáp kia, hai mắt tràn đầy vẻ mừng rỡ, phảng phất thấy được một bút đại tài phú hiện lên ở trước mặt mình.
- Kim đội trưởng, mau nhìn bên kia.
Một gã cao giai Huyền Giả chỉ vào phương hướng lang khiếu của đám người Lăng Tiếu nói.
Kim Lang phục hồi lại tinh thần, hướng phương hướng cao cấp Huyền Giả kia chỉ nhìn lại, tâm thần rùng mình:
- Lại là tiểu tử kia, hắn... Hắn làm sao có thể hàng phục được một con linh thú, không biết Độc Ưng có ở chỗ này hay không?
Thực lực của Độc Ưng so với hắn mạnh hơn một phần, mặc dù hắn ở đây nhiều người, nhưng mà hắn không chắc hẳn đã chiếm ưu thế, thủ đoạn của tiểu tử kia nhưng là hết tầng này đến tầng khác a!
Người của Thanh Lang dong binh đoàn đều phát hiện ra Lăng Tiếu cùng Kim sắc Lang Vương tiếp cận, lúc này cũng tụ tập ở bên người Kim Lang chờ đợi ban bố hiệu lệnh, đồng thời cũng đối với một người một lang chỉ chỉ trỏ trỏ.
- Kia là loại sói gì, tại sao cùng Phong Lang giống nhau, chỉ là màu sắc không phải là xám tro, mà lại là màu vàng?
- Hẳn là biến dị Phong Lang đi, xem bộ dáng kia của nó ít nhất có thực lực nhị giai trở lên, cường tráng như vậy.
- Ngươi ngu ngốc a, Phong Lang có thực lực nhị giai trở lên sao có thể bị một tên thiếu niên thu phục được, có lẽ chỉ là một con dã lang chăn nuôi từ nhỏ đi.
- Vậy ngươi đã từng gặp qua dã lang lớn như vậy chưa? Nhất định là linh thú.
...
Lăng Tiếu cùng Kim sắc Lang Vương đến gần ở phía trước bọn họ, đối với Kim Lang cười nói:
- Nhân sinh hà xử bất tương phùng ( Trong đời, kiểu gì cũng có lúc gặp lại nhau), Kim Lang chúng ta lại gặp mặt rồi.
Kim Lang đề phòng, hừ lạnh nói:
- Hảo tiểu tử, ta không đi tìm ngươi ngươi lại còn dám tìm tới tận cửa rồi, thật khi Thanh Lang dong binh đoàn chúng ta ăn chay sao?
Hắn không rõ Độc Ưng có ở phụ cận hay không, hơn nữa con Kim sắc Phong Lang ở trước mắt kia cho hắn cảm thấy một trận áp bức sợ hãi, hắn không thể tin được thiếu niên trước mắt này có thể thu phục được linh thú nhị giai trở lên.
Lăng Tiếu khinh thường nhìn Kim Lang cùng nhóm người ở phía sau hắn nói:
- Thanh Lang dong binh đoàn có ăn chay hay không ta không biết, nhưng mà ta biết hôm ay ngươi hẳn phải chết, còn những người không liên quan thức thời nhanh chóng rời đi, nếu không... hừ hừ, chớ trách ta đại khai sát giới rồi.
Lăng Tiếu một cái liền nhìn ra những người này trừ Kim Lang thực lực cường đại ra, những người khác đều là Huyền Giả giai, đối với hắn mà nói căn bản không đủ gây sợ, nhiều người thì như thế nào, bằng tốc độ của hắn đánh chết từng cái không là vấn đề. Nhưng mà hắn nhận thức chính mình vẫn là chớ tạo nhiều giết chóc mới tốt, trời xanh nhưng là có đức hiếu sinh!
Lời này nếu để cho những người đã bị hắn giết nghe được, sợ rằng ở trên đường đến hoàng tuyền cũng bị chọc giận đến hộc máu.
- Ở đâu ra đứa nhà quê càn rỡ như vậy, lão tử trước tiêu diệt ngươi!
Một gã cao giai Huyền Giả khó chịu quát lên, sau đó xách theo trường thương hướng Lăng Tiếu đâm tới.
- Lão Dương trở lại.
Kim Lang lên tiếng chặn lại nói.
Đáng tiếc đã muộn!
Không đợi Lăng Tiếu phân phó, Kim sắc Lang Vương nhảy lên, cái miệng máu lớn như cái bồn trực tiếp cắn lấy đầu của tên cao giai Huyền Giả này.
Nhấ thời, đầu bạo máu tung tóe!
Kim sắc Lang Vương tựa hồ cực đói rồi, lại hai ba cái liền đem cao giai Huyền Giả kia nuốt xuống bụng.
Lăng Tiếu thấy tình huống này không khỏi một trận ghê tởm muốn ói, hắn một quyền nặng nề đánh lên trên đầu Lang Vương mắng:
- Gia hỏa ghê tởm, sau này không cho phép ăn thịt người, chỉ cho giết người, có nghe hay không?
Kim sắc Lang Vương nuốt một ngụm, truyền ý niệm nói:
- Chủ nhân, ta đói quá rồi, không có biện pháp.
- Đói, đói cái đầu ngươi a, giết chết người này, Xuyên Sơn Thú bên kia thì cho ngươi ăn, con kia đầy đủ cho chúng ta ăn một bữa no rồi.
Lăng Tiếu cả giận nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.