Thần Đạo Đan Tôn

Chương 566: Một viên gạch đập ngất




- Các ngươi nhìn Nữu như thế làm gì, lại nhìn cũng sẽ không cho các ngươi ăn!
Hổ Nữu dùng ánh mắt cảnh giác quét mọi người, lẽ nào những người này đánh chủ ý đồ ăn trên người nàng? Thực sự là quá hỏng rồi!
- Thiên tài Trung Châu, lại thêm tiểu nha đầu này, có lẽ không còn nữa a.
Lão giả kia lại bắt đầu phán đoán, tổng kết.
Tựa hồ hắn khá có danh vọng, bởi vậy mặc dù bị đánh mặt một lần, lời nói vẫn được rất nhiều người tán đồng, dồn dập biểu thị đồng ý.
- Không sai, tiểu nha đầu như vậy tuyệt đối là vạn năm khó gặp.
- Quá yêu nghiệt, quả thực không thể tưởng tượng!
Lăng Hàn nghe vậy, không khỏi cười nói:
- Hải Nữu, ngươi xuống đánh đi.
Hách Liên Tầm Tuyết vừa nghe, nhất thời mặt trắng bệch, vội vàng lắc đầu nói:
- Ta không được, ta không được.
- Ta nói ngươi đi, ngươi nhất định phải đi! Đừng quên ta cho ngươi một cục gạch, đến thời điểm ngươi liền đập!
Lăng Hàn thúc dục nàng.
Hách Liên Tầm Tuyết căn bản không biết cảnh giới khác nhau, bằng không nàng tự nhận chỉ là một tiểu nữ nhân bình thường, đánh chết cũng không dám chiến đấu với Sinh Hoa Cảnh a. Nhưng hiện tại vô tri tự nhiên không sợ, rất hồ đồ mà gật đầu.
Ở trong lòng của nàng, Lăng Hàn là người nàng nhìn thấy đầu tiên, tự nhiên cảm thấy thân cận, sẽ nghe lời của đối phương.
Lăng Hàn gật gù, nhìn phía phía dưới nói:
- Hiện tại có phải chúng ta thắng được chín mươi tiêu chuẩn không?
Bạch Nguyên không có vấn đề gì gật đầu:
- Không sai.
- Vậy thì lại thắng thêm vài tiêu chuẩn, tiếp đó, đại Nữu này xuất chiến.
Lăng Hàn chỉ chỉ Hách Liên Tầm Tuyết.
Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang, sau đó cùng nhau lắc đầu.
Đùa gì thế!
Trên người cô gái kia căn bản không có một tia nguyên lực gợn sóng, để nàng xuống chiến đấu không phải tặng đầu cho người sao?
- Ngươi dám!
Hiên Viên Tử Quang ở trong ác chiến lại còn có thể mắt nhìn bốn hướng, tai nghe bát phương, lập tức nhìn Lăng Hàn thét lên.
- Mắc mớ gì tới ngươi!
Lăng Hàn đào đào lỗ tai, lẩm bẩm nói.
Bạch Nguyên nhìn chằm chằm Hách Liên Tầm Tuyết, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu sắc, cô gái này hắn cũng nhìn không thấu, nhưng hoàn toàn khác tiểu nha đầu trước đó. Hổ Nữu thâm trầm như một vùng biển rộng, hắn căn bản nhìn không thấy đáy, mà nữ nhân này thì lại như che đậy một tầng sương mù.
Quái lạ, quá quái lạ.
Hách Liên Tầm Tuyết nhìn độ cao của tường thành, lập tức nhu nhược nói:
- Ta không xuống được.
Quá cao, sẽ ngã chết a.
Tất cả mọi người cười to, các ngươi nhất định là phương chủ sự mời tới diễn hài đi.
Lăng Hàn cầm lấy tay Hách Liên Tầm Tuyết, mang nàng xuống dưới tường thành, cười nói:
- Lên đi.
Hắn tự nhiên không lo lắng chút nào, tu vi chân chính của Hách Liên Tầm Tuyết là Thiên Nhân Cảnh cấp cao, hơn nữa còn có Chân Long huyết mạch, sức chiến đấu toàn mở, ngay cả Bạch Nguyên cũng bị một tay trấn áp.
Hách Liên Tầm Tuyết nhút nhát đi về phía trước, trong tay cầm lấy một cục gạch thật chặt, dáng dấp kia làm tất cả mọi người không nhịn được nở nụ cười.
Lại một đối thủ nhìn qua không đỡ nổi một đòn.
Bạch Nguyên suy nghĩ một chút nói:
- Lão ngũ, ngươi lên đi.
Cái gì!
Bọn người Biên Hạo kinh hãi, lão ngũ Sa Triển là cao thủ thứ ba trong bọn họ, lần này lại phải lên tràng?
Sa Triển, một mỹ nam tử phong độ nhẹ nhàng, trên người có thần quang lấp lóe, cực kỳ thánh khiết, thấy thế nào cũng không giống như là đệ tử của Thiên Thi Tông. Hắn đi ra, nhìn Hách Liên Tầm Tuyết, trên mặt lộ ra vẻ kinh diễm nói:
- Mỹ nữ, làm đạo lữ của ta, ta sẽ dẫn ngươi đi tới đỉnh của thế giới.
- Lưu… lưu manh!
Hách Liên Tầm Tuyết run cầm cập mắng.
- Thật thanh thuần, ta yêu thích!
Hắn cười ha ha, nhảy tới, đưa tay sờ lên mặt của Hách Liên Tầm Tuyết.
- Ngươi dám!
Hiên Viên Tử Quang gào thét, đây chính là nữ nhân hắn coi trọng! Hắn xin thề, nhất định sẽ chặt tay Sa Triển, mà nếu đối phương thật đụng tới Hách Liên Tầm Tuyết, hắn sẽ lột da tróc thịt đối phương.
- Hừ, thời điểm đang giao thủ với ta, ngươi còn có tâm tình bàng quan?
Cư Thiên Ca cười lạnh nói, liên tiếp nổ ra sát chiêu, nhất thời áp chế Hiên Viên Tử Quang xuống.
- Cút ngay, đồ lưu manh!
Hách Liên Tầm Tuyết rít lên, viên gạch trong tay đột nhiên quất tới đối phương, mà nàng lại còn nhắm hai mắt, quay đầu đi, một bộ mèo mù chạm chuột chết.
Oành!
Nhưng vấn đề là, con chuột chết kia lại thật bị đụng rồi.
Ai bảo Sa Triển muốn khinh bạc, sờ mặt của đối phương chứ? Mặt đối mặt, một khi man lực của Hách Liên Tầm Tuyết kích trúng, vậy ngay cả Lăng Hàn cũng không ngăn nổi, Hổ Nữu cũng đầu hàng sức mạnh kinh khủng kia a.
- A!
Chỉ nghe Sa Triển hét thảm, đã nằm bò trên đất, trên trán có một cái động, nằm thẳng tắp.
Cái này!
Da mặt của tất cả mọi người co giật, nữ nhân này thật dùng viên gạch đập ngất cường giả Sinh Hoa Cảnh.
- Thể tu!
Bạch Nguyên phun ra hai chữ, hắn rốt cuộc biết vì sao mình nhìn không thấu Hách Liên Tầm Tuyết, bởi vì đối phương là thể tu, sức mạnh ngưng tụ trong máu thịt, thời điểm không bạo phát căn bản không cảm ứng được.
- Hóa ra là thể tu, man lực kinh người a!
- Đúng đấy, đánh nhau tay đôi, thể tu chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
- Ha ha, ai bảo tên kia sắc dục huân tâm, muốn chiếm tiện nghi của người ta, kết quả bị một viên gạch đập hôn mê.
- Hừm, nếu Sinh Hoa Cảnh không lấy nguyên lực bảo vệ, phòng ngự cũng không cao hơn người bình thường bao nhiêu.
Mọi người gật đầu, chỉ cảm thấy Sa Triển thua có chút oan, đây là thua vì háo sắc a.
- Hừ, nếu là cao thủ, hà tất giả ra thái độ mảnh mai như vậy?
Thiên Thi Tông có một cô gái đứng dậy, đây là lão Cửu, tên Hàn Cốc Vân. Tuy lão Thất thua, nhưng này không phải thực lực chân chính Sa Triển.
Nàng cũng là nữ tử xinh đẹp, nhưng so với Hách Liên Tầm Tuyết lại thua kém quá nhiều. Hết cách rồi, coi như nhan sắc hai người giống nhau, nhưng dù sao Hách Liên Tầm Tuyết cũng là Thiên Nhân Cảnh hàng thật đúng giá, loại khí chất kia há lại là Sinh Hoa Cảnh có khả năng so sánh?
Hàn Cốc Vân hét dài một tiếng, gọi Thi Binh của mình ra.
Bốn con, nhưng mạnh hơn Thi Binh của Biên Hạo một chút, chí ít nắm giữ sức chiến đấu mười bốn tinh.
Đừng xem chỉ tăng lên một tinh, nhưng tính cả số lượng, Biên Hạo đối đầu nàng tuyệt đối chỉ có thể bị nghiền ép.
Hách Liên Tầm Tuyết run rẩy, những bộ xương kia là cái quỷ gì, làm cho nàng hơi sợ.
Oành oành oành oành, bốn con Thi Binh kéo tới, hung uy ngập trời.
- A…
Hách Liên Tầm Tuyết rít gào, vung vẩy viên gạch trong tay, đùng đùng đùng đùng… bốn con Thi Binh bị đập bay, rơi đầu mất tay… nói tóm lại, bốn con Thi Binh trong cùng một lúc bị phế bỏ toàn bộ.
Phốc, tất cả mọi người phun ra ngoài.
Đại… đại cao thủ!
Đây cũng quá khuếch đại đi, tiện tay liền đánh bay bốn con Thi Binh, còn đáng sợ hơn tiểu nha đầu vừa nãy.
Xem tuổi tác của nàng, thật giống như chỉ khoảng hai mươi tuổi, sao lại mạnh như vậy?
Da mặt của Hiên Viên Tử Quang cũng co giật, hắn vốn tưởng rằng Hách Liên Tầm Tuyết chỉ là nữ tử nhu nhược, không nghĩ tới man lực lại khủng bố như vậy, bốn con Thi Binh hầu như trong cùng một lúc bị đập thành mảnh vụn, cái này ngay cả hắn cũng chưa chắc có thể làm được.
- Trời, thiên tài, còn yêu nghiệt hơn cả Hiên Viên Tử Quang, Yêu Hồi Nguyệt…
---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.