Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5255: Lại Gặp Đế Thi




A? Đang lúc Lăng Hàn đang suy nghĩ, hắn đang suy nghĩ nên dùng phương thức nào vượt qua thành Chân Hoàng, đột nhiên có hai tên mặc chiến giáp thanh đồng bước ra. Một lúc sau, hai người này đã tới gần hắn Lăng Hàn ho khan một tiếng, hắn nhảy xuống khối đá lớn. – Ngươi… Hai người kia giật mình, sau đó lập tức biến thành cung kính, cùng nhau ôm quyền nói. – Bái kiến đại nhân! Có thể không mặc chiến giáp ở bên ngoài, tất nhiên chính là Chuẩn Đế. Môn đồ Đại Đế. Lăng Hàn cười một tiếng: – Cởi chiến giáp ra. A! Hai người kia ngây người, đây là tình huống như thế nào? Ngươi là môn đồ Đại Đế, cần chiến giáp làm gì? Còn tốt, hai người này không có suy nghĩ Lăng Hàn là biến thái.

– Đại nhân, không có chiến giáp, chúng ta không thể thừa nhận siêu trọng lực, sẽ chết. Một tên Thánh Nhân yếu ớt nói. Lăng Hàn mỉm cười: – Ta là Lăng Hàn, kẻ bên ngoài, cần chiến giáp của các ngươi trà trộn vào trong thành. Hai tên Thánh Nhân nhìn nhau, bọn họ đều khiếp sợ. Đoạn thời gian gần đây, cái tên “Lăng Hàn” không ngừng vang lên bên tai, đây là người đáng sợ mà các Đại Đế đều muốn tiêu diệt. Hiện tại, người này đang sống sờ sờ trước mặt của mình, bọn họ có thể không kinh hãi hay sao? – Chạy! Hai người vội vàng chạy về hướng thành Chân Hoàng, loại tồn tại mà Đại Đế cũng giết không chết, bọn họ không có tư cách đối kháng, chỉ có thể chạy. Lăng Hàn vận dụng ý niệm, bành bành, chỉ thấy hai tên Thánh Nhân ngã xuống mặt đất, khí tức đoạn tuyệt. Sau khi trở thành Chuẩn Đế, sát khí xung kích càng đáng sợ, đừng nói Thánh Nhân, cho dù là Chuẩn Đế cũng có thể dùng ý niệm chém giết. Lăng Hàn đi qua, hắn cởi chiến giáp của hai người sau đó mặc lên người mình. Sau khi trở thành Chuẩn Đế, chiến giáp không có hiệu quả tăng phúc chiến lực. Không việc gì, hắn chỉ dùng che giấu thân phận mà thôi. Thời điểm đang đi, hình dáng tướng mạo của Lăng Hàn cũng phát sinh biến hóa, hắn biến thành một tên Thánh Nhân vừa nãy. – A, Triệu Đông, tại sao ngươi trở lại? Cửa thành, lập tức có người hỏi.

Lăng Hàn cười một tiếng: – Lấy một ít đồ, muốn trở về gỡ xuống. – Tốt tốt tốt. Thủ vệ gật đầu, hắn không chút nghi ngờ. Lăng Hàn vào thành, tự nhiên đi thẳng tới cửa thành bên kia, tùy tiện tìm lý do đi ra khỏi thành. Có thể nói, hiện tại trong ba mươi sáu Thần thú, duy nhất có thể uy hiếp hắn cũng chỉ có Chân Hoàng Đại Đế. Dù sao, đối mặt với Đại Đế khác, đánh không lại có thể chạy, nhưng gặp gỡ Chân Hoàng Đại Đế, hắn chạy được hay không còn là vấn đề cần bàn lại. Dù là Đại Đế nơi này đều có vấn đề, nhưng vẫn có đặc sắc, có lẽ Chân Hoàng vẫn bảo lưu tốc độ siêu nhanh. Sau khi ra khỏi thành, Lăng Hàn cũng không dừng lại, hắn phát động Phượng Dực Thiên Tường bay đi, tốc độ nhanh tới mức kinh người. Hắn tràn đầy chờ mong, mình đã đột phá ba tầng phong tỏa, như vậy, phía trước hẳn là khu vực hạch tâm của vực sâu nguyên thủy, lúc đó có thể nhìn thấy Vô Nhai Đại Đế, Đấu Chiến Thánh Hoàng, Thiên Bồng Yêu Vương. Tất cả bí mật sẽ được giải đáp. Nhưng mà, sau khi Lăng Hàn đi năm ngày, hắn mới phát hiện dù đã thông qua được phong tỏa ba tầng, nhưng vực sâu nguyên thủy vẫn to không hợp thói thường. Chí ít, năm ngày qua, hắn vẫn đi trên hoang nguyên. Tốc độ của Đại Đế nhanh cỡ nào? Mà tốc độ Lăng Hàn của tuyệt đối là số một trong Đại Đế. Hoang nguyên tử khí bừng bừng, đừng nói sinh mệnh, hắn không nhìn thấy một khối đá.

Bỏ ra gần hai tháng, Lăng Hàn cũng thông qua khu vực này, sau đó, phía trước lại xuất hiện sa mạc. Hắn không chút do dự tiến lên, người mang chiến lực Đại Đế, hắn tự nhiên không cần phải sợ. Một chuyến này lại mất mấy tháng. Hả? Đột nhiên Lăng Hàn nhìn thấy, phía trước có vật thể to lớn vắt ngang, hắn lại đi thêm một đoạn, hắn lại kinh ngạc phát hiện, đó là cái lưng nằm ngang. Quá lớn, cho dù nằm trên mặt đất nhưng độ cao vẫn vượt qua mười vạn trượng, mà độ rộng lại càng kinh khủng. Khí tức Đế cấp! Lăng Hàn lập tức cảm ứng được, thi thể tỏa ra khí tức Đại Đế yếu ớt. Không phải Chuẩn Đế, mà là Đại Đế chân chính. Hắn tăng thêm tốc độ tới gần thi thể. Đây là một tên nam tử, thi thể không có mục nát, hơn nữa vẫn duy trì trạng thái còn sống, có thể nhìn ra được, người này đã rất già, mày trắng râu bạc trắng, thậm chí còn mọc đầy vết đồi mồi, không có một tia khí tức tiên phong đạo cốt của Đại Đế. Lăng Hàn hiểu ra, đây là Đại Đế lúc tuổi già chạy tới vực sâu nguyên thủy tìm kiếm trường sinh, kết quả còn chưa có thu hoạch thì thọ nguyên khô cạn, chết tại nơi này. Hắn cảm khái, Đại Đế từng vô địch thiên địa thì thế nào, trước mặt đại nạn đều là bình đẳng. A? Lăng Hàn phát hiện, trong người Đại Đế còn có một tia tàn hồn.

Phải biết, Đại Đế một khi hóa đạo, linh hồn sẽ kết hợp với thiên địa, không có khả năng tiến vào âm phủ, có thể lưu lại một tia linh hồn cần phải trả cái giá thật lớn. Theo lý mà nói, tên Đại Đế này rõ ràng đã khô cạn thọ nguyên mà chết, như vậy lúc cuối sinh mệnh, hắn làm sao có năng lượng mà lưu lại tàn hồn? Không đúng. Lăng Hàn phát hiện, đạo tàn hồn này không phải Đại Đế muốn lưu lại tin tức gì cho đời sau, mà là tàn hồn chân chính, nó tỏa ra khí tức hỗn loạn. Nhưng vào lúc này, Đại Đế đã nhúc nhích một chút. Khốn kiếp, xác chết vùng dậy! Lăng Hàn biết rõ, sợi tàn hồn cảm ứng được hắn nên kích phát bản năng của Đại Đế. Oanh, một bàn tay đánh tới như bao phủ trời và đất. Lăng Hàn xuất quyền ngăn cản.

Bành, bàn tay Đại Đế bị phản chấn trở về, mà Lăng Hàn lại không nhúc nhích. Dù sao cũng là Đế thi, bên trong có tàn hồn nhưng ít đến thương cảm, cho nên làm sao có thể phát huy một phần chiến lực của Đại Đế? Một phần ngàn? Một phần vạn? Trấn áp Chuẩn Đế dư xài, nhưng đối đầu với Lăng Hàn, ha ha. Nhưng mà, Đại Đế thi chỉ chiến đấu dựa vào bản năng, một kích thất bại cũng sẽ không lui bước, mà là bắt đầu oanh tạc. Nếu như Lăng Hàn toàn lực xuất thủ, Đại Đế thi chỉ còn lại có bản năng tiêu chuẩn, hắn hoàn toàn có thể dùng năng lượng hủy diệt tiêu diệt. Nhưng mà, người có thể thành Đại Đế không dễ, đây là bá chủ một thời đại Lăng Hàn cũng không muốn khinh nhờn thi thể tồn tại như thế.

Cho nên, hắn chỉ chống đỡ, cũng không có phản kích. Nhưng một tia tàn hồn trong Đại Đế thi lại có thể đối kháng cường độ cao như thế? Qua nửa ngày, đạo tàn hồn này cũng hao hết hồn lực, hóa đạo quay về thiên địa. Oanh, đế thi khổng lồ ngã xuống. Lăng Hàn thở dài, đưa hắn đưa tay phủi bay các hạt bụi bay tới gần, cũng bao phủ lên thân Đại Đế. Đại Đế một đời vô địch, sau khi chết không thể thê thảm như vậy, chỉ phơi thây nơi hoang dã. Đáng tiếc, vị Đại Đế này lúc hóa đạo đã già đến không tưởng tượng nổi, hơn nữa lại không có mang theo Đế binh, cho nên, Lăng Hàn không thể nhìn ra đạo hào của Đại Đế này.. – Nghỉ ngơi đi. Lăng Hàn mai táng vị Đại Đế này, hắn ngừng chân tưởng niệm một chút, sau đó tiếp tục lên đường. Hắn hơi xúc động, đã từng là Đại Đế vô địch một thời đại, hiện tại mai táng ở nơi này, thời điểm bỏ mình, bên người không ai tiễn đưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.