Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5244: Tuyết Liên phong




Lăng Hàn nhoẻn miệng cười: – Còn có người nào có ý kiến? Còn lại bảy người đều im lặng. . Mẹ nó, rất hung tàn. Mặt đất nơi này cực kỳ kiên cố, mọi người cũng không phải không biết, nhưng Thạch Đầu Nhân một chưởng đánh Tông Vũ Trạch nằm trong lòng đất, đây là lực lượng mạnh cỡ nào? Không thể trêu vào. Thạch Đầu Nhân thu hồi bàn tay, giống như chỉ đập chết con ruồi không có gì lạ. Trong lòng đất, Tông Vũ Trạch phí hết khí lực mới bò ra ngoài. Quần áo trên người hắn rách tung toé, trong tình huống vừa rồi, hắn cũng chỉ có thể ra sức bảo vệ chính mình không bị thương, lại sao có thể quan tâm tới quần áo? – Ha ha, cùng là môn đồ Đại Đế, mọi người không nên tổn thương hòa khí. Ninh Học Lâm môn hạ Tất Phương Đại Đế đi ra hoà giải. Lăng Hàn cố ý biểu hiện cuồng ngạo như vậy, cứ như vậy, mọi người sẽ đứng xa mà nhìn hắn, không đến mức lộ ra chân tướng hắn là kẻ giả mạo.

Chuẩn Đế rất nhạy cảm về thực lực, nếu hắn ở chung sớm chiều với đám người này sẽ lộ ra sơ hở. Những môn đồ Đại Đế này đột nhiên tụ tập tại đây, khẳng định đang làm đại sự. A, chẳng lẽ có khu vực giống Thủy Nguyên trì? Lăng Hàn chờ mong, đương nhiên hắn không có khả năng hỏi thăm, bằng không hắn sẽ lộ chân ngựa. Hắn cao ngạo nói: – Nghỉ ngơi đủ chưa, cũng nên xuất phát. Cũng không nói đi nơi nào, ngược lại hắn sẽ không dẫn đường. Đám người Tông Vũ Trạch tức chết, gia hỏa này vừa xuất hiện đã diễu võ giương oai, hiện tại còn lên giọng chỉ huy, thật quá mức. Cũng không có biện pháp, người ta thu phục Nguyên Linh là Chuẩn Đế cao giai, chiến lực thật đáng sợ. Dương Đức Vũ môn hạ Chư Kiền Đại Đế nói: – Lạc huynh, nghe nói ngươi mất tích mấy trăm năm, thì ra là vì thu phục Nguyên Linh sao? Thần thú thành không có liên hệ với nhau, chuyện liên quan với mọi người cũng chỉ có các Đại Đế liên lạc tin tức, trước đó đều đi ra ngoài truy sát Lăng Hàn. Nhưng mà, Đại Đế còn cần báo cáo tình huống với đám môn đồ hay sao? Cho nên, những người này chỉ cho rằng Lạc Vô Dương đi nơi nào đó lịch luyện, căn bản không có nghĩ tới người này đã bị giết. – Hâm mộ sao? Lăng Hàn nhìn về phía Dương Đức Vũ. Ta sát!

Dương Đức Vũ tức giận, gia hỏa này uống lộn thuốc sao, tại sao cứ chọc người ta oán hận? – Được rồi, lên đường đi. Những người khác vô cùng khó chịu, nhưng tất cả mọi người là môn đồ Đại Đế, cũng không thể vì chuyện nhỏ mà đánh nhau. Cho dù thật đánh nhau, bọn họ chưa chắc là đối thủ của Thạch Đầu Nhân. Mọi người xuất phát, nhưng tám người Tông Vũ Trạch rõ ràng kéo dài khoảng cách với Lăng Hàn, hoàn toàn không để ý tới hắn. Đây là mục đích của Lăng Hàn, hắn bày ra thái độ cao ngạo, bảo Thạch Đầu Nhân đi theo sau lưng tám người này. Kể từ đó, hắn có thể không bại lộ thân phận, cũng biết rõ mưu đồ của những người này. Chậc chậc, lần đầu tiên hắn giả mạo thân phận ổn định như thế, cũng không cần lo lắng bị sụp đổ, thật sảng khoái. Đám người gấp rút lên đường, bầu không khí đã bị Lăng Hàn phá hủy, cũng không có ai nguyện ý mở miệng. Qua mấy tháng sau, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm mạnh. Phía trước, xuất hiện một đỉnh núi hình hoa sen, bao trùm tuyết đọng, nhìn chẳng khác gì tuyết liên. – Rốt cục đến Tuyết Liên phong. Tông Vũ Trạch nói, sau đó lập tức nhìn sang Lăng Hàn một chút, dọc theo con đường này Lăng Hàn chuyên chọc bọn họ làm vui, từ đó hắn cũng sinh ra bóng ma tâm lý. Lần này, Lăng Hàn cũng không để ý tới, hắn đang quan sát ngọn núi này. Rất lạnh giá, cho dù chưa lên núi nhưng vẫn làm huyết dịch của hắn có cảm giác bị đóng băng.

Nếu thật đi lên, hắn có thể bị đóng thành băng điêu. Những người này vội vàng đi tìm cái chết sao? – Nhiệt độ đang tăng lên, chúng ta chưa bỏ qua thời gian. Một nữ tử nói. Trong chín người chỉ có hai nữ nhân, một là nàng, Đỗ Tử Doanh môn hạ Giải Trĩ Đại Đế, một người khác là An Đình Mỹ môn hạ Ngột Đại Đế. Những người khác cũng gật đầu, với thần trí mẫn cảm của bọn họ chi, tự nhiên có thể cảm ứng được nhiệt độ đang biến hóa rất nhỏ. Nhiệt độ đang tăng cao, mọi người phải chờ, mưu đồ lấy bảo vật trên núi sao? Có đúng Thủy Nguyên trì hay không? Lăng Hàn hơi kích thích, lúc trước hắn uống một ngụm nước Thủy Nguyên trì, hắn tuyệt đối có thể xông lên chín mươi chín đạo quy tắc, như vậy lại lắng đọng vài năm, dựa vào thời gian chảy nhanh chóng trong vực sâu nguyên thủy, hắn còn sợ không đột phá tới Chuẩn Đế hay sao? Bọn họ chờ đợi suốt hai mươi năm. Thời gian quả thật rất dài, nhưng không có cách, nơi này có nhiều biến hóa khó lường, tùy tiện gặp được thiên địa phong bạo cũng có thể ngăn cản người ta mười năm tám năm, cho nên, đương nhiên thà rằng tới sớm còn hơn mắc kẹt. – Đi. Mọi người tiếp tục đi tới, lúc này, nhiệt độ vẫn còn rất đáng sợ, nhưng Chuẩn Đế đã có thể chống lại. Không lâu lắm, bọn họ bắt đầu lên núi. Nơi này phi thường nguy hiểm.

Tuyết đọng quanh năm không thay đổi, trải qua vô số năm gió thổi, tuyết nơi này vô cùng kiên cố, hơn nữa cũng rất trơn trượt, hết lần này tới lần khác nơi này có trọng lực kinh người, không có khả năng phi hành, chỉ có thể dùng chân bước đi. Chuẩn Đế cũng phải trượt chân ngã đông ngã tây. Mà phải biết, nơi này khắp nơi là nham thạch, biên giới nham thạch là các băng lăng hình trụ sắc nhọn, Lăng Hàn thử qua, cho dù là thể phách như Thạch Đầu Nhân cũng bị băng lăng đâm thủng một lỗ. Hơn nữa, băng trụ có độc, nếu không phải thân thể Thạch Đầu Nhân chỉ là hộ giáp, nó có thể bỏ qua tảng đá, nói không chừng toàn bộ thân thể của nó sẽ hỏng mất. Cho nên, nếu không thể khống chế thân thể, nếu l thân thể bị băng lăng hình trụ đâm trúng một cái, nói không chừng sẽ đi đời nhà ma. Mọi người cẩn thận đi lên núi. Chỉ có Lăng Hàn ngoại lệ, hắn có Thạch Đầu Nhân, Thạch Đầu Nhân lại không sợ bị thương, nó có thể vứt bỏ tảng đá là được. Trước đó Thạch Đầu Nhân có thân thể to lớn tới cực hạn, rất nhiều tảng đá bám vào, cho nên hoàn toàn có thể tiêu hao. Sử dụng hết rồi? Về sau trở lại rừng đá, bên trong hoang nguyên, tùy tiện thu tảng đá là có thể trở thành hảo hán. Bởi vậy, Lăng Hàn tiến lên không quá nhanh. Đám người Tông Vũ Trạch hâm mộ, nhưng đều nhẫn nhịn, không có mở miệng nhờ Lăng Hàn đưa tiễn một đoạn đường, tránh tự rước lấy nhục. Nhưng sau khi đi một đoạn, Lăng Hàn bảo Thạch Đầu Nhân ngừng lại. Thật lâu sau, mọi người mới chạy tới.

– Các ngươi. . . Có cần ta đưa đi một đoạn hay không? Lăng Hàn hỏi. Khốn kiếp, rốt cục lương tâm của ngươi sống lại? Tất cả mọi người gật đầu, đi lại ở nơi này phải cẩn thận, thần kinh căng thẳng tới cực điểm, một lúc sau, bọn họ là Chuẩn Đế cũng có áp lực như núi, mồ hôi lạnh chảy ròng. Cho nên, nếu có thể đi nhờ thì quá tốt. – Dùng vật chất Thủy Nguyên đến đổi. Lăng Hàn cười nói, trên mặt đầy sáng lạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.