Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5125: Tìm Kiếm




Bao quát quán chủ võ quán, tất cả mọi người đều cẩn thận đi theo sau tiểu sa di.

Mặc dù tiểu sa di chỉ là Chú Đỉnh, quán chủ võ quán là đại năng Giáo Chủ, nhưng nơi này là hạch tâm chân chính của Phật tộc, thậm chí A Hàm phật cũng ở nơi này, Giáo Chủ là cọng lông gì?

Tiểu sa di dẫn mọi người tiến vào một ngôi miếu, nơi này tụng kinh không ngừng, sau khi nghe sẽ cảm thấy tinh thần sảng khoái, dường như suy nghĩ việc gì cũng dễ dàng.

Lăng Hàn lại biết rõ, đây là ảo giác.

Năng lực tẩy não của Phật tộc là đệ nhất thiên hạ.

Loại ảo giác này không đến Tôn Giả sẽ không thể phát hiện, sẽ cảm thấy đây là thánh địa tu luyện, dần dà sẽ có tâm hướng về Phật tộc một cách vô tri vô giác, từ đó triệt để quy tâm.

Lúc trước, A Hàm phật giảng đạo, thậm chí có thể làm hung thú Thánh cấp “hoàn toàn tỉnh ngộ” và làm thủ hộ thú của Phật tộc, có thể thấy được năng lực ảnh hưởng tâm linh khủng bố cỡ nào.

Mặc cho ngươi ý chí cứng cỏi, ngươi có thể trải qua ngàn vạn năm tẩy não hay không?

Cho nên, ở bên trong Tịnh Địa, mỗi người đều là tín đồ cực kỳ thành kính với Phật tộc, đều là tử sĩ.

Lăng Hàn bảo vệ chặt thần thức, hắn cũng không muốn còn chưa tiến vào Chúng Sinh trì thì mình bị tẩy não thành người Phật tộc.

Tiểu sa di đi rất nhanh, mọi người liều mạng lĩnh ngộ, đây chính là Tịnh Địa, tu luyện ở đây một ngày có thể bằng một tháng hoặc một năm ở bên ngoài!

Lăng Hàn rất muốn thả ra thần thức tiến hành cảm ứng, tìm kiếm vị trí Chúng Sinh trì.

Chỉ cần tìm được, hắn có thể lập tức chui vào, sau đó rời đi, kết thúc hành trình Phật tộc lần này.

Đáng tiếc, hắn không dám.

Bởi vì nơi này vô cùng khả năng có một tên Đại Đế, cho dù bình thường không tỏa ra đế uy nhưng vẫn không phải Lăng Hàn có thể đối kháng.

Cho nên, hắn cần bảo trì khiêm tốn.

Người khác đều đang ngồi, hắn ra khỏi miếu thờ và bắt đầu đi khắp nơi.

Cũng không có ai quy định phải lưu lại trong miếu thờ.

Người khác hỏi tới, hắn cũng có thể nói là hiếu kì.

Ai có thể trách cứ lòng hiếu kỳ của một thiếu niên nông thôn mười bảy tuổi?

Cứ thế tìm được Chúng Sinh trì là tốt nhất, không thể, hắn chỉ có thể dựa vào biểu hiện ưu tú, từ đó đánh vào hạch tâm của Tịnh Địa, khi đó sẽ có cơ hội tiến vào Chúng Sinh trì.

Bên trong Tịnh Địa, miếu thờ khắp nơi, người ngụ ở niw này đều là tín đồ thành kính của A Hàm phật, mỗi ngày đều tụng kinh, không hỏi thế sự.

Cho dù đi tới nơi nào, âm thanh tụng kinh sẽ không đoạn tuyệt, tạo thành một loại sức mạnh kỳ diệu.

– Tín ngưỡng lực có thể hình thành một loại quy tắc, trong thiên địa này, tín ngưỡng càng kiên định sẽ hình thành hiệu quả mạnh hơn quy tắc.

Lăng Hàn nhắc nhở chính mình cẩn thận, hai loại quy tắc tương phản đụng nhau, khẳng định quy tắc mạnh hơn sẽ thắng, thiên địa cũng làm việc theo quy tắc này.

Hắn cứ đi, gần như trên đường phố không có người, nếu không phải tiếng tụng kinh không dứt, người không biết còn cho rằng đây là quỷ vực.

Cũng không có người ra ngăn cản Lăng Hàn đi nơi nào, dường như Tịnh Địa không có bí mật gì cả.

Mấu chốt là, nơi này kiến trúc quá nhiều, hơn nữa địa phương cũng quá lớn, cho dù không ai ngăn cản Lăng Hàn, trong tình huống không thể thả thần thức thăm dò, Lăng Hàn cũng không thăm dò được bao nhiêu nơi.

Nếu muốn thăm dò Tịnh Địa một lần, không có thời gian mấy tháng thì đừng mơ tưởng, hơn nữa, cho dù thăm dò xong cũng không biết vị trí của Chúng Sinh trì.

Kỳ quái là, một ngày trôi qua, cũng không thấy mặt trời hạ xuống, nó vẫn đảo quanh Tịnh Địa.

Trên thực tế, toàn bộ Phật thổ đều không có mặt trời, trước kia không biết, hiện tại mặt trời đã sớm bị âm phủ xâm lấn và dập tắt, nhưng trong Phật thổ lại có mặt trời và mặt trăng.

Đây là thủ bút của đại năng, có người tạo ra biến hóa ngày đêm khác biệt.

Đến bên trong Tịnh Địa, ngày đêm biến hóa càng kì quái, trực tiếp xóa đi đêm tối.

Còn tốt chính là, người nơi này đều là cao thủ trên Tiên đồ, nghỉ ngơi chỉ cần minh tường là được, căn bản không cần giấc ngủ.

Như vậy, mặt trời quay một vòng là một ngày, Lăng Hàn đi tới hai ngày, hắn không phát hiện cái gì, hắn dự định quay về chờ ngày thi đấu.

Hắn đi trở về, còn chưa đi mấy bước đã gặp nữ tử áo trắng.

A, Quách Sương.

Ánh mắt Lăng Hàn nhìn con sóc màu đỏ trên vai của nàng, nó đang nhìn hắn chằm chằm, nhe răng nhếch miệng, giống như có thù hận với hắn.

Tại sao nữ tử này xuất hiện ở nơi đây?

Lăng Hàn liên tưởng, hắn không dám lấy nhãn thuật quan sát đối phương, bởi vì hắn cảm ứng được đối phương sâu không lường được, vạn nhất thật sự là siêu cấp cao thủ, nếu hắn dòm ngớ, khẳng định sẽ bại lộ thân phận của hắn.

Nhưng mà, nữ tử này thần bí, lại thêm phía trước hắn cảm giác có cường giả đang quan sát chính mình, cả hai điệp gia với nhau, hắn cảm thấy nữ tử này có khả năng là người đã quan sát hắn.

Hắn cười một tiếng, chủ động nói:

– Quách cô nương, thật đúng dịp.

– Không phải đúng dịp.

Quách Sương thản nhiên nói.

– Ta là cố ý tới tìm ngươi.

– A, có chuyện gì không?

Lăng Hàn hỏi.

Quách Sương cười nhạt như trăm hoa đua nở, xinh đẹp không gì sánh được.

Nàng thản nhiên nói:

– Ta thấy ngươi đi khắp nơi, cũng muốn hỏi ngươi một chút, ngươi muốn đi chỗ nào, ta có thể dẫn đường.

Lăng Hàn kinh ngạc:

– Cô nương ở nơi này sao?

– Ngươi đang bẫy ta lời nói của ta?

Quách Sương hỏi lại.

Lăng Hàn nhún vai:

– Ta chỉ hiếu kì.

– Ta thật sự ở nơi này, cho nên ta rất quen thuộc.

Quách Sương thản nhiên nói.

Lăng Hàn cũng đàng hoàng “thừa nhận”.

– Ta lần thứ nhất tiến vào Tịnh Địa, ta hiếu kỳ tất cả mọi thứ, nhất là muốn thưởng thức nơi Phật Tổ giảng đạo năm đó.

– Ta dẫn ngươi đi.

Quách Sương nói.

– Vậy cám ơn nhiều.

Lăng Hàn đi mấy bước, hắn sóng vai cùng đi với Quách Sương, con mắt của con sóc trừng mắt, giống như nói ngươi là ai, lại dám đi song song với đại nhân.

Hai người tiến lên, một đường lách đông lách tây, cuối cùng đi tới một miếu thờ.

Miếu thờ nơi này có cửa nhưng toà nào cũng mở rộng ra, cũng không có người trông coi.

Hai người đi vào, lúc này có khí tức vô cùng cường đại ập tới.

Nhưng khí tức nhanh chóng thu về, hơn nữa cũng không thấy có người đi tới, dường như cực kỳ yên tâm với bọn họ.

Lăng Hàn nhìn sang Quách Sương bên người, là bởi vì nữ nhân này sao?

Quách Sương cười một tiếng:

– Ta nói, ta ở chỗ này.

Lăng Hàn cũng cười một tiếng, hắn tiến vào miếu thờ, hắn đi khắp nơi.

Quách Sương thật sự quen thuộc nơi đây, tiến hành giảng giải cho Lăng Hàn, đây là phật trượng Phật Tổ dùng qua, đây là bồ đoàn Phật Tổ ngồi qua, dường như không có vật gì nàng không biết.

Lăng Hàn không có hứng thú gì với lịch sử, nhưng dù thế nào cũng phải giả vờ vui vẻ.

Hắn bắt đầu hối hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.