Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4967: Cút Ra Ngoài




– Đồ con rùa, giật mình sao?

Đại Hắc Cẩu cười to.

– Cẩu gia là ai? Chó đúng đầu đám sói, huyết mạch cao quý, trời sinh áp đảo Lang tộc!

Hắn bắt đầu khoác lác!

Trước đó ngươi bị đám sói truy sát chật vật, tại sao lúc ấy không thấy ngươi trang bức?

Tất cả mọi người không hiểu, vì cái gì hiện tại đàn sói không công kích đám người Đại Hắc Cẩu?

– Đám cặn bã các ngươi dám uy hiếp Long gia!

Tiểu Thanh Long cũng là kẻ miệng lưỡi độc ác, hắn chỉ vào đám người.

– Hiện tại, giờ đến phiên Long gia bão nổi!

– Đến, lên cho Long gia, cắn chết những vương bát đản này!

Đáng tiếc, đàn sói vẫn vây quanh “đảo”, không có một con nào nghe lệnh tấn công.

Tiểu Thanh Long thẹn quá hoá giận, quá ức hiếp Long gia mà.

– Ha ha, thằn lằn, ngươi không làm được rồi!

Đại Hắc Cẩu chế giễu.

– Các ngươi đủ chưa!

Trong mười một người, một tên nam tử trung niên nói.

– Rốt cuộc là trò quỷ gì, làm rõ đi, như thế có ý sao?

Đại Hắc Cẩu hừ hừ:

– Cẩu gia từ trước đến nay đều không phải là người chịu thua thiệt, nếu các ngươi ép chúng ta rời đi, hiện tại là lúc các ngươi tự ăn ác quả.

– Ha ha ha!

Mười một người đều cười to.

Mặc dù bọn họ không biết vì cái gì đàn sói không công kích đám người Đại Hắc Cẩu, nhưng mà, mười một người bọn họ liên thủ, chiến lực đã hơn xa đám người Đại Hắc Cẩu, nếu không cũng không dám bức bách như lúc trước.

– Các ngươi dựa vào cái gì đuổi chúng ta đi?

Những người này cười nói.

– Bằng ta.

Một giọng nói truyền ra từ lưng của con sói cấp Tôn Giả.

A?

Những người này đều giật mình, cái gì, lại xuất hiện hung thú khai hóa trí tuệ.

Một khi khai hóa trí tuệ, vậy thì nó không phải là hung thú, mà là yêu thú!

Yêu thú và võ giả khác với hung thú, có thể chủ động tu luyện, có thể vận dụng tiên thuật, thậm chí sau khi hiển hóa nguyên hình thì lực phòng ngự, lực công kích, tốc độ đều hơn xa võ giả cùng giai.

Đại yêu cấp Tôn Giả kinh khủng cỡ nào!

Sau đó, thân thể hung lang hạ thấp xuống giống như nằm rạp.

Đám người hiếu kỳ chẳng lẽ hung lang đang hành lễ với bọn họ?

Tiên lễ hậu binh?

Ách!

Đây là trò cười, đại yêu cấp Tôn Giả hành lễ với bọn họ?

Nhưng mà, cảnh kế tiếp làm bọn họ giật mình không nhỏ.

Chỉ thấy trên lưng hung lang có một người đang ngồi!

Bọn họ thế mới biết, cũng không phải hung lang khai hóa trí tuệ, mà là có người nói chuyện.

Nhưng việc này càng làm bọn họ giật mình.

Đây chính là hung thú cấp Tôn Giả, hơn nữa chính là bởi vì là hung thú, căn bản không có khả năng sinh ra kính sợ gì đó, làm sao có khả năng thu làm thú sủng.

Không thể tưởng tượng nổi! Khó mà tin được!

– Tiểu Hàn tử!

Đám người Đại Hắc Cẩu lao ra.

– Tiểu tử ngươi cũng tiếp được chúng ta phát tin tức!

Cái gì, bọn họ quen biết!

Rốt cuộc bọn họ đã biết rõ vì cái gì đàn sói không có công kích đám người Đại Hắc Cẩu.

Bởi vì có một gia hỏa hung ác thu hung lang cấp Tôn Giả làm thú sủng.

Trong thời gian ngắn, bọn họ cảm giác toàn thân run rẩy.

Đắc tội một kẻ hung ác như thế, bọn họ còn đường sống không?

Lăng Hà gật đầu, sau đó cười lạnh:

– Các ngươi rất mạnh đúng không, tại sao lại cầu cứu ta?

– Hắc hắc hắc.

Ba người Đại Hắc Cẩu có da mặt rất dày, làm sao để ý, tất cả đều nở nụ cười vô lại.

Lăng Hàn chỉ nói mà thôi, cũng không thật quở trách.

Nhưng mười một người trước mặt thì sao?

Lăng Hàn mở miệng, nói:

– Còn chưa cút?

Những người này quá ghê tởm, vốn nên đồng tâm hiệp lực, khi đó có thể giết tới nơi an toàn, về sau lại qua sông đoạn cầu, còn ngấp nghé Đế thuật trên người đám Đại Hắc Cẩu, hành động như vậy đã chọc giận Lăng Hàn.

Thế gian đã đủ hắc ám, tại sao không thể nhiều quang minh một chút?

Mười một người hai mặt nhìn nhau, đều lắc đầu.

Nói giỡn, hiện tại bọn họ mà ra ngoài, không phải sẽ bị hung lang xé thành mảnh nhỏ.

Đó là chịu chết, bọn họ lại không ngốc.

– Các hạ, ngươi đừng khinh người quá đáng!

– Tu vi của ngươi không vượt qua chúng ta, ngươi chỉ có thể dựa vào thủ đoạn đặc thù ngự thú mà thôi.

– Cho nên, chỉ cần chúng ta không rời khỏi khu vực an toàn, cho dù ngươi có thú sủng cấp Tôn Giả cũng không làm gì được chúng ta..

Những người này rỉ tai thì thầm với nhau, sau đó nói với Lăng Hàn.

Còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống cự?

Lăng Hàn lắc đầu, hắn nhanh chân đi vào trong đảo.

Mười một người đều cảnh giác, bọn họ không nhìn ra sâu cạn của Lăng Hàn, đương nhiên không dám khinh thường.

Lăng Hàn xuất ra một chỉ, bành, bỗng nhiên đầu của một người trong đó nổ tung.

Khốn kiếp!

Thấy cảnh này, mười người còn lại cảm giác toàn thân phát lạnh.

Trời ạ, đây là một vị cường giả Giáo Chủ.

Mặc dù bọn họ có mười người, nhưng đối đầu với Giáo Chủ?

Thật có lỗi, khẳng định sẽ bị miểu sát.

Thấy Lăng Hàn vươn tay lên, mười người như hồn phi phách tán, nhao nhao lao ra khỏi đảo.

Bọn họ chạy rất phân tán, như thế, cho dù bị truy kích cũng có vài người còn sống.

Về phần ai có thể chạy thoát phải xem vận khí.

Nhưng mà, bọn họ lại quên, nơi này có đại thú cấp Tôn Giả!

Hung lang lao tới, nó chỉ nhảy mười lần đã cắn chết mười người.

Tôn Giả xuất thủ, tự nhiên không có bất cứ sai sót gì.

– Thật sự là hả giận!

Đại Hắc Cẩu oán hận nói, trước đó hắn kề vai chiến đấu với đám người này, kết quả lại bị người ta đâm sau lưng, đổi thành ai cũng tức điên, đừng nói đó là Đại Hắc Cẩu.

– Đi thôi, chúng ta phải nghĩ biện pháp rời khỏi đây.

Lăng Hàn vẫy tay, hắn ra hiệu cho đám người Đại Hắc Cẩu ngồi trên lưng sói.

– Hắc hắc, người trong tộc, vất vả!

Đại Hắc Cẩu còn chào hỏi hung lang.

Hung lang thu hồi uy nghiêm Tôn Giả, hung lang quay đầu chạy đi.

Lang tộc đẳng cấp sâm nghiêm, hung lang cấp Tôn Giả hoàn toàn có thể ra lệnh cho Lang tộc hạ đẳng tự sát, cho nên, bảy con hung lang Hóa Linh cảnh chung quanh như được đại xá và chạy đi.

Lăng Hàn cũng điều khiển cự lang đi thẳng về phía trước.

Hắn không cần biết rõ phương hướng, chỉ cần cự lang không lạc đường là tốt rồi, liên tiếp sẽ ra khỏi sương mù, đến lúc đó hắn sẽ bình yên rời đi.

Hung lang lao đi cực nhanh giống như một vệt sáng.

Dù sao cũng là Tôn Giả.

Hung lang Tôn Giả mở đường, đương nhiên đường đi rất thông suốt, hai ngày sau, đột nhiên hung lang dừng lại.

A?

Lăng Hàn nhìn về phía trước, mơ hồ xuất hiện một bóng người đi tới.

Hắn kỳ quái, bởi vì hắn cũng không có hạ lệnh bảo hung lang dừng lại.

Chẳng lẽ, phía trước có người làm cho hung lang kiêng kị tới mức không dám tiến lên?

Tôn Giả?

Thậm chí Thánh Nhân?

Lúc này, người phía trước tới gần, rất nhanh, một nam tử trẻ tuổi xuất hiện trước mặt Lăng Hàn.

Bởi vì quan hệ tới vị trí, hắn ngẩng đầu nhìn Lăng Hàn, gương mặt mang theo tự tin, hoàn toàn không có chút cảm giác giật mình.

– Ngươi là ai?

– Ngươi là ai?

Hai người gần như đồng thời hỏi đối phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.