Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4034: Bệnh Nhân




Trên đời không có công bằng tuyệt đối.
Giải thi đấu luận võ là Thái Cổ tông làm ra, khẳng định sẽ khuynh hướng Liễu Quân, điểm này cũng không kỳ quái.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, cho dù như vậy là có thể ngăn cản mình đạt giải quán quân hay sao?
Tới đi.
Trận đầu, Liễu Quân đấu với Mã Nhược.
Mã Nhược có thể đi đến vị trí tứ cường, thực lực đương nhiên không yếu, hắn kịch chiến với Liễu Quân không thôi.
Nhưng hiển nhiên Liễu Quân mạnh hơn, không ngừng áp chế đối thủ, hao hơn một giờ mới có thể đánh bại Mã Nhược.
- Liễu sư huynh vạn tuế!
- Liễu sư huynh Vô Địch!
- Dưới Tiên đồ, Liễu sư huynh có thể xưng đệ nhất nhân.
- Cái gì Hồng Thiên Bộ, nếu dám đến dự thi, khẳng định sẽ bị Liễu sư huynh đánh bại dễ dàng.
Tất cả mọi người phất cờ hò reo vì Liễu Quân.
Liễu Quân mang theo nụ cười cao ngạo đi trở về, lấy ra đan dược ăn, muốn mau chóng khôi phục bí lực.
Kịch chiến một giờ cũng làm hắn tiêu hao lớn.
Trận tiếp theo, Lăng Hàn đấu với Khổng Duệ.
Khổng Duệ là một người trẻ tuổi có gương mặt trắng bệch, giống như đã sinh ra bệnh nặng, sắc mặt rất kém. Hắn vừa đi vừa ho khan, chờ lúc đối mặt với Lăng Hàn thì hắn liền nói:
- Ngươi nhận thua, ta đưa ngươi một bộ tiên thuật.
Hả?
Đây là ngang nhiên hối lộ sao?
Sắc mặt cường giả Trúc Cơ tái xanh, hận không thể một bàn tay chụp chết Khổng Duệ, lại dám hối lộ trước mặt ta.
Nhưng vấn đề là, nếu hắn chụp chết Khổng Duệ, chẳng phải Lăng Hàn sẽ trực tiếp tiến vào trận chung kết?
Một cái nghỉ ngơi dưỡng sức, một cái vừa mới trải qua đại chiến, tự nhiên sẽ phi thường bất lợi cho Liễu Quân.
Cho nên, hắn áp chế xúc động giết người, nhất định phải tranh thủ thời gian cho Liễu Quân khôi phục một chút.
- Chớ có nói bậy!
Hắn mở miệng nói:
- Bắt đầu tỷ thí đi.
Khổng Duệ thở dài, nói:
- Đầu năm nay, có người đưa tiền tới cửa mà không cần sao?
Còn dám nói?
Tất cả mọi người kém chút té xỉu, người này cũng rất không đáng tin cậy.
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
- Đến đánh đi.
- Ngươi mặc xác rùa đen kia, đánh như thế nào?
Khổng Duệ nói, liên tục ho khan, nói:
- Ngươi nhìn ta bệnh như thế này, có thể chạy tới nơi này cũng không dễ dàng, không bằng cởi chiến giáp ra, xem như chiếu cố bệnh nhân như ta được chứ?
Đám người nghe xong đều cảm thấy người này cũng phi thường vô sỉ.
Ngươi có thể đi đến vòng tứ cường, chiến lực có thể phổ thông sao?
Còn bệnh nhân, chưa thấy qua bệnh nhân biết đánh nhau như vậy.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Chẳng ra sao cả.
- Ai, ngươi người này thật sự không có tâm đồng tình ah.
Khổng Duệ lắc đầu, trong lỗ mũi của hắn đột nhiên chảy ra hai dòng máu tươi, hắn kinh hãi gào lên:
- Con mẹ nó, lại bệnh đến chảy máu mũi.
Tất cả mọi người kinh ngạc, gia hỏa này thật là bệnh nhân sao?
Sắc mặt Lăng Hàn run run, máu mũi cũng không phải màu đỏ tươi mà là đen nhánh như mực, có thể dùng hắc ám để hình dung.
Xèo, Khổng Duệ giết ra, hai tay hợp lại, oanh, chưởng trong tay đánh ra sóng xung kích màu đen, hóa thành một đầu hắc long tấn công Lăng Hàn.
- Ám Long chùy!
Chỉ nghe hắn hét lớn.
Lăng Hàn thấy hoa mắt, giống như thực sự chứng kiến một đầu hắc long giương nanh múa vuốt tấn công về phía mình, toàn thân bao trùm mang theo kỳ diệu khó nói thành lời, giống như muốn Diệt Thế.
Hắc đánh tới, Lăng Hàn chợt cảm thấy chiến giáp như bị lực lượng ăn mòn.
Nếu như chiến giáp này chỉ là cấp bậc Tầm Bí cảnh, như vậy có thể đoán nó hiện tại loan lỗ vết rỉ sét nhưng không khéo chính là, đây chính là Pháp khí nhất tinh, làm sao có thể bị Tầm Bí cảnh phá hư?
Chỉ thấy chiến giáp tự hành phát sáng, kim quang phổ chiếu cực kỳ bắt mắt trong bóng đêm.
Oanh, sóng xung kích hắc ám đánh qua, Lăng Hàn vẫn đứng ngạo nghễ.
Khổng Duệ lại bắt đầu ho khan:
- Biến thái, thật sự là biến thái, ta đã liều mạng nhưng không thể động tới cọng lông chim của ngươi ah. Ai, thương tâm, không chơi!
Sắc mặt Lăng Hàn lập tức biến thành màu đen, ngươi nói không gây thương tổn được một cọng lông là được rồi, còn lông chim cái gì?
Khổng Duệ thật sự nói không chơi liền không chơi, quay người liền đi, vô cùng quả quyết.
Ám Long chùy là sát chiêu lớn nhất của hắn, ngay cả tuyệt chiêu lực công kích lớn nhất đều không thể oanh phá chiến giáp của Lăng Hàn, có tái chiến cũng phí công.
Vậy còn không tranh thủ thời gian nhận thua, đánh nhau như vậy rất hao tổn thể lực, hơn nữa còn khả năng thụ thương, không có lợi.
Cường giả Trúc Cơ bên cạnh hận không thể bóp chết Khổng Duệ, ngươi còn là võ giả sao, vì sao lại không có chút giác ngộ chiến đấu như thế?
A, đánh một chiêu không làm được gì liền rút lui?
Đơn giản là sợ hãi mà.
Hắn nhìn sang hướng Liễu Quân, dù sao đối phương ăn linh dược, có thể gánh vác khôi phục thêm một phần ba lực lượng.
Làm sao bây giờ, nên làm sao tăng thời gian đây?
- Khai chiến đi! Không nghĩ tới Liễu Quân lại đứng lên.
Cái này?
Cường giả Trúc Cơ hơi do dự, Liễu Quân thắng còn tốt nhưng vạn nhất thua thì hắn không chịu nổi trách nhiệm này.
- Không sao.
Liễu Quân đã đi ra, hắn khoát tay áo, lộ ra dáng vẻ nhẹ nhõm.
- Người này cũng chỉ dựa vào bộ chiến giáp mà thôi, chỉ cần ta có thể phá, một kiếm liền có thể áp chế.
Tay phải hắn chấn động, đột nhiên trong tay xuất hiện một thanh kiếm.
Kiếm này rất mỏng, nó giống như trang giấy, chỉ cần hơi dùng sức sẽ làm nó rách nát.
- Tàn Dạ, không nghĩ tới là ngươi đứng đối diện với ta vào lúc này.
Liễu Quân từ tốn nói:
- Nhưng mà, bất kể là ai, ở trước mặt ta đều chỉ có nằm rạp xuống xưng thần.
Lăng Hàn làm ra tư thế xin mời, nói:
- Xin ngươi tiếp tục biểu diễn.
Biểu, biểu diễn?
Liễu Quân cảm thấy mình như trúng một vạn tổn thương, hắn là đệ tử thân truyền của Hóa Linh Chân Quân, chẳng lẽ là thằng hề sao, biểu diễn trước mặt mọi người?
- Xem ra ngươi đang muốn ăn chút đau khổ!
Hắn lạnh lùng nói ra, cũng nâng kiếm mỏng lên, cả thân kiếm tỏa sáng.
A, Tiên khí!
Lăng Hàn nhìn thoáng qua, lập tức liền có thể kết luận, đây là một kiện Pháp khí nhất tinh, dùng qua chiến chùy rất nhiều lần, hắn cũng không xa lạ với Pháp khí nhất tinh.
- Dưới Tiêu Dao kiếm của ta, ngươi có mặc chiến giáp thì như thế nào?
Liễu Quân ngạo nghễ nói.
Tiên khí đấu với Tiên khí, ưu thế của Lăng Hàn liền không còn.
Khó trách Liễu Quân tự tin như vậy, hóa ra hắn đã có thủ đoạn đối phó Lăng Hàn.
Xoát, Liễu Quân xuất kiếm, một đạo kiếm khí liền chém tới, nhanh vô cùng.
Lăng Hàn đưa cánh tay ngăn cản, phốc, kiếm khí trảm qua khôi giáp, phần lớn uy năng bị triệt tiêu mất nhưng vẫn có một phần xuyên thấu qua, chỉ cảm thấy làn da như bị xé rách, máu tươi chảy ra ngoài.
Hả?
Lăng Hàn kinh ngạc, Tiên khí nhất tinh có uy lực lớn như vậy sao?
Hắn cũng không phải chưa từng dùng qua, tuyệt không cho rằng Tầm Bí cảnh có thể phát huy uy năng Pháp khí nhất tinh tới mức này.
Trừ phi!
Lăng Hàn giật mình, Pháp khí khẳng định đã bị Thái Cổ Chân Quân giở trò, như vậy mới có thể phóng xuất ra uy lực ngoài tiêu chuẩn nhưng cũng không thể quá mạnh, nếu không gian lận quá rõ ràng, truyền đi sẽ làm trò cười cho người ta.
Đường đường Hóa Linh Chân Quân không thua nổi một viên tiên quả nhị tinh sao?
Nhưng mà chiến giáp cũng chỉ có một ưu điểm phòng ngự dày hay sao?
Lăng Hàn giết ra ngoài, phát động Kim Điêu Thập Bát Trảo, cả người giống như hóa thành hung cầm tung hoành Hồng Hoang tập kích Liễu Quân.
Trên người hắn tỏa ra kim quang sáng ngời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.