Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3892: Kim Quân Thánh (2)




Kim Quân Thánh ngạo nghễ nói:
- Tốc độ tu luyện của ngươi chậm, dựa vào cái gì mà muốn ta chiều theo ngươi? Bớt nói nhảm đi, sự kiên nhẫn của ta có hạn, mà thời gian rấ tlaf trân quý, ta không rảnh để lãng phí ở trên người của ngươi, nhanh quyết định đi.
Lăng Hàn vuốt vuốt tay áo:
- Ngươi đã thành tâm muốn bị đánh, như vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!
- Ngu xuẩn mất khôn!
Kim Quân Thánh cười lạnh, tùy ý đấm ra một quyền, đập tới chỗ Lăng Hàn.
Lăng Hàn đang muốn trốn tránh thì lại phát hiện ra thân thể đột nhiên dừng lại, chỉ có niệm lực vẫn còn đang vận chuyển hoạt bát được.
Tình huống này là như thế nào?
Trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện một màn ánh sáng, trên đó có viết chữ.
- Có người phát yêu cầu chiến đấu với ngươi, bởi vì cảnh giới cao hơn ngươi cho nên ngươi có thể lựa chọn áp chế cảnh giới của đối phương, biên độ áp chế càng nhỏ thì ngươi có thể có được ban thưởng càng phong phú hơn.
Lăng Hàn kinh ngạc, còn có thao tác này hay sao?
Đây là Nguyên Từ sơn, mà Nguyên Từ thạch lại là một trong các vật liệu chế tác trận cơ.
Hít, chẳng lẽ, cả tòa núi này chính là một trận pháp cỡ lớn, hiện tại là trận linh đang tiến hành giao lưu với hắn hay sao?
- Ngươi còn có thời gian mười giây để cân nhắc, nếu lúc vượt qua còn không có đưa ra lựa chọn, như vậy ta sẽ tiến hành lựa chọn ngẫu nhiên cho ngươi.
Bên trên màn sáng lại hiện ra một hàng chữ khác.
Lăng Hàn xác định, mặc dù ánh mắt của hắn nhìn thấy màn sáng này, thế nhưng trên thực tế lại trực tiếp tác dụng tới bên trong thức hải của hắn. Cho nên, tuy rằng nhìn như thời gian rất lâu, chỉ là hoàn cảnh bốn phía vẫn dừng lại như cũ, thời gian trôi qua cực kỳ chậm.
Không đúng, không nên nói là thời gian bốn phía trở nên chậm, mà là ý thức của hắn đang dùng tốc độ siêu cao để vận chuyển.
- Chín, tám, bảy...
Bên trên màn sáng đang tiến hành đếm ngược.
Lăng Hàn nghĩ ngời, lại dùng thần thức nói:
- Vậy thì ép đến Minh Văn tầng một đi.
Dưới một ý niệm, hình ảnh dừng lại bất động lập tức khôi phục lại như bình thường.
Lăng Hàn nhìn thấy, sắc mặt Kim Quân Thánh đột nhiên thay đổi.
Hiển nhiên, đối phương cũng nhận được lời nhắc nhở, tu vi hắn bị áp chế.
Chỉ là, Kim Quân Thánh lập tức lại khôi phục lại vẻ mặt tự tin, cho dù bị hạ xuống Minh Văn cảnh thế nhưng hắn vẫn cao hơn Lăng Hàn một đại cảnh giới, hơn nữa còn nắm giữ một môn thần thông.
Chỉ là sâu kiến, một ngón tay là đã có thể nghiền chết.
Hắn hừ lạnh một tiếng, tay phải nâng lên, đánh xuống chỗ Lăng Hàn.
Lăng Hàn nhấc song quyền lên đánh ra, phanh, song phương đụng nhau một cái.
Phanh phanh phanh, hai người đồng thời lui ra phía sau.
Lăng Hàn kinh ngạc, ở trên một kích này mình lại không thể chiếm được thượng phong sao?
Khó trách gia hỏa này lại cực kỳ phách lối như vậy, hóa ra thực sự có chút thực lực.
Kim Quân Thánh thì bị chấn kinh, nắm giữ ưu thế một đại cảnh giới, thế mà hắn lại không có cách nào áp chế được Lăng Hàn?
Làm sao có thể cơ chứ?
Chuyện này khiến cho hắn ta không thể nào tiếp nhận được, càng có một loại cảm giác giận dữ vì lòng tự tin bị đánh nát. Lúc trước lòng tin tràn ngập, ba hoa khoác lác, kết quả thì sao?
- Ngươi dám xem thường ta!
Kim Quân Thánh tức giận nói.
Lăng Hàn kinh ngạc, xem thường hắn? Ồ, hắn đã hiểu ra, bởi vì hắn lựa chọn áp chế tu vi đối phương xuống một văn, mà không phải là Cực Cốt cảnh, càng không phải là nhị cốt tương đương với hắn.
Cho nên, Kim Quân Thánh cho rằng mình đang xem thường hắn.
Lăng Hàn cười cười, nói:
- Ha ha, ngươi cho rằng ta thực sự để mắt tới ngươi như thế sao, ngươi còn có thể tiếp được một quyền của ta hay sao?
Vẻ mặt phẫn nộ của Kim Quân Thánh lập tức sụp đổ, lộ ra vẻ xấu hổ.
Quả thực, hắn nắm giữ ưu thế một đại cảnh giới, đối với Lăng Hàn mà vẫn không chiếm được thế thượng phong, nếu như tu vi hai người hoàn toàn tương tự, như vậy hắn có thể địch nổi một quyền của Lăng Hàn hay sao?
Nực cười hắn còn dương dương tự đắc, kết quả thì sao?
- Tên đáng chết!
Hắn khẽ nguyền rủa, trong hai mắt đều là hung quang.
Hắn muốn giết người, giết chết Lăng Hàn!
Trước đó hắn cao cao tại thượng, cho rằng Lăng Hàn chỉ là có tiếng không có miếng, cái gọi là thiên tài chỉ là bị người ta thổi phồng ra mà thôi. Mà thu phục loại người này làm thủ hạ, chẳng phải sẽ thể hiện sự vĩ đại của hắn hay sao?
Dù sao hắn và Kim Thiếu Hoàng, Kim Thiểu Kiếm cũng không có tình cảm gì quá sâu. Ngược lại, trước đó còn vì tài nguyên tu luyện mà đã từng đánh nhau tới vỡ đầu, cho nên, hai người này chết thì chết, hắn hoàn toàn không thèm để ý tới.
Nhưng bây giờ, hắn lại bị người ta hung hăng nhục nhã, đương nhiên không có khả năng tiếp tục giữ vững tâm tính cao cao tại thượng như vậy nữa. Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, giết người cho hả giận.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Ai đáng chết, ngươi sao?
- Chờ sau khi ta tự tay xử lý ngươi xong, ta sẽ rải đầy máu tươi của ngươi trên mặt đất.
Kim Quân Thánh lạnh lùng nói.
Lăng Hàn nhún vai, nói:
- Công phu miệng lưỡi không tệ, chỉ là thực lực quá kém.
- Đi chết đi!
Kim Quân Thánh nổi giận gầm lên một tiếng, hóa thành một đạo thân ảnh giết tới, trước tiên huyết khí sôi trào, hóa thành một đoàn yêu vân.
Hắn lớn tiếng gào thét, thanh âm chấn động như sấm.
Lăng Hàn chỉ cười một tiếng, xuất quyền nghênh tiếp.
Phanh! Phanh! Phanh!
Hai người kịch liệt giao phong, luận lực lượng nhất định là Kim Quân Thánh mạnh hơn, nhưng sau khi đánh mấy lần, Lăng Hàn cũng đã nắm giữ nhịp đập công kích của đối phương. Tần suất công kích được phát động, hắn không cần huyết khí sôi trào đã có thể đánh tới tám lạng nửa cân với đối phương.
Chỉ là, một lần muốn đánh ra bốn năm mươi quyền, chuyện này tiêu hao đối với bí lực của Lăng Hàn thật sự quá lớn, cho nên nhất định không có cách nào luôn duy trì trong trạng thái này được.
Chỉ là thời gian huyết khí sôi trào có hạn, rất nhanh Kim Quân Thánh cũng đã thoát ra khỏi trạng thái này.
- Ngươi thật đúng là... Yêu nghiệt!
Kim Quân Thánh cắn răng nói, hắn cũng sôi trào huyết khí, thế nhưng vẫn không có cách nào áp chế được Lăng Hàn như cũ. Chuyện này khiến cho hắn không thể không thừa nhận đối phương yêu nghiệt, là người mà hắn không có cách nào với tới được.
- Ta sẽ giết ngươi, cướp đoạt tất cả bí mật của ngươi, tất cả mọi thứ của ngươi cũng chính là của ta!
Lăng Hàn không khỏi bật cười:
- Ngươi thật đúng là thích nằm mơ, chỉ bằng vào chút thực lực ấy còn muốn nhiều như vậy sao? Được rồi, ta vẫn nên tiễn ngươi lên đường đi thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.