Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1315: Long uy đối chiến Thiên uy (Hạ)




- Như ngươi mong muốn!
Lăng Hàn dật động Thiên uy, oanh, trong nháy mắt liền đánh tan Long uy bốn phía.
Chân Long trâu bò, nhưng không phải do thiên địa thai nghén ra sao? Có thể so sánh với thiên địa sao?
Thiên uy, mới là uy thế mạnh nhất thế gian!
Chí ít ở Thần giới là như vậy.
- Cái gì!
Ngao Tử Vân biến sắc, hắn phát hiện lực lượng của mình hạ xuống một tinh.
Chuyện này quả thật khôi hài, hắn phát động Long uy vốn là vì hạ thấp thực lực của đối thủ, nhưng tuyệt đối không ngờ, lại bị Lăng Hàn ảnh hưởng, tước đi một tinh lực lượng.
Hắn bay lên một luồng cảm giác run rẩy, đối phương rõ ràng chỉ là một người, tại sao mang đến cho hắn cảm giác như Thiên Thần vậy, ở trước mặt của đối phương, hắn không phải Chân Long gì, rõ ràng chỉ là một con giun nhỏ.
- Tiểu xà, hiện tại biết lợi hại chưa?
Con thỏ ở phía xa kêu lên, so sánh với đó, hắn tự nhiên càng thêm khó chịu Ngao Tử Vân.
Ngao Tử Vân mạnh mẽ tăng lên chiến ý, nhưng làm sao cũng không thể khôi phục lực lượng, bị Thiên uy áp chế gắt gao. Hắn cắn răng, ít đi một tinh lực lượng liền ít đi một tinh lực lượng, lực lượng chỉ là một bộ phận của sức chiến đấu, không phải toàn bộ.
Hắn lấy ra một cây trường thương, nhìn kỹ, thân thương là xương sống lưng của một con rồng làm thành, có sát khí bốc lên, chống lại một bộ phận Thiên uy.
Lăng Hàn không khỏi kinh ngạc, cây Long cốt này lại có thể đối kháng Thiên uy, thật không đơn giản. Hắn cười nói:
- Đây là Long cốt tổ tông nào của ngươi, lại bị ngươi lấy ra làm thành binh khí, không sợ lão tổ tông chết không nhắm mắt sao?
- Hừ, người của Ngao Gia ta, đời đời kiếp kiếp chết rồi, Long cốt đều sẽ chế thành binh khí, tạo phúc cho con cháu đời sau, ngay cả bản vương tử cũng không ngoại lệ!
Ngao Tử Vân lạnh lùng nói.
- Vì lẽ đó, không nên dùng phương pháp này đả kích chiến ý của bản vương tử.
Lăng Hàn cười to nói:
- Ngươi đánh giá mình quá cao, giẫm nhân vật như ngươi, ta còn không cần dùng kế công tâm!
- Vậy ngươi đến thử xem Ám Diệt Hắc Long Thương của ta!
Ngao Tử Vân vung thương, giết tới Lăng Hàn.
Cây thương này thực không đơn giản, Long uy dật đãng, thật giống như có một Lão Long ở thời kỳ thượng cổ sống lại, chặn đánh trời cao, dẹp yên Cửu U.
Vù, Tiên Ma Kiếm ra.
Liều Thần khí, lẽ nào hắn còn sợ?
Tiên Ma Kiếm vừa ra, nhất thời Thần uy bắn ra vô tận, đây chính là Tiên Kim tương lai a!
Dù cho đây là Long cốt làm thành bảo thương thì đã làm sao, ở dưới Tiên Ma Kiếm áp chế vẫn lạnh rung run, Long uy diệt hết.
Đây là áp chế trên cấp độ, dù cho Tiên Ma Kiếm còn chỉ là cấp năm, nhưng ở trên bản chất đã đạt đến trình độ đáng sợ.
Ngao Tử Vân kinh ngạc, làm sao ở mọi phương diện hắn đều bị Lăng Hàn áp chế? Hơn nữa, hắn vẫn có ưu thế hai tiểu cảnh giới nhỏ, như nếu không... chẳng phải hắn phải tiếp thu một hồi thảm bại sao?
Thần giới làm sao có biến thái như thế, để hắn nhớ tới một nam nhân không thể chiến thắng, lúc trước cảnh giới tương đồng, hắn liền bị thảm bại, mà hiện tại chênh lệch giữa hai bên càng không thể vãn hồi.
Kinh nghiệm đau đớn thê thảm như vậy, còn muốn hắn ăn một lần nữa?
- Trước mặt Chân Long, vạn vật đều phủ phục!
Hắn phát ra Long ngâm, hai tay đều hóa thành vuốt rồng hoàn chỉnh, nắm cốt thương, đâm tới Lăng Hàn.
Long uy bắn ra, hắn như Chân Long Thiên Tử.
Lăng Hàn cười ha ha, vung kiếm mà chém, kiếm ảnh dày rực cháy, như một vị Thiên Đế.
Ngươi Chân Long Thiên Tử thì đã làm sao, ở trước mặt Thiên Đế chỉ có cúi đầu mà thôi.
Nguyên bản hai người vẫn hoà nhau, nhưng Thiên uy của Lăng Hàn vừa ra, hắn liền chiếm cứ thượng phong, hiện tại song phương lấy ra Thần khí, vậy Ngao Tử Vân cùng Lăng Hàn chênh lệch càng lớn.
Hắn bị đè đánh, Tiên Ma Kiếm tỏa ra Kiếm Khí vô tận, mỗi một đạo đều tương đương với một đòn toàn lực của Lăng Hàn, mà vạn ngàn kiếm ảnh chém ngang, liền hỏi ai có thể ngăn?
Có cần Tiên Ma Kiếm hay không, Lăng Hàn hoàn toàn chính là hai sức chiến đấu khác biệt!
Đối mặt cường thế của Lăng Hàn, ngay cả Ngao Tử Vân cũng chỉ có nhượng bộ lui binh.
Hai người một đường kịch chiến, Ngao Tử Vân một đường lui, không biết sụp đổ bao nhiêu núi đá, mà một ít võ giả Sơn Hà Cảnh ở ven đường cũng suýt chút nữa bị dọa tiểu trong quần, mặc kệ là sinh linh Minh Giới hay Thần giới, đều chạy trốn rất xa.
Nếu bị dư âm chiến đấu quét qua, không chết cũng trọng thương a.
Đừng nói Sơn Hà Cảnh, ngay cả cường giả Nhật Nguyệt Cảnh cũng sinh lòng kiêng kỵ, chỉ dám ở phía xa nhìn, căn bản không dám tập hợp đến quá gần, bằng không ngay cả bọn họ cũng phải tao ương.
Có thể khoảng cách gần quan chiến, chí ít cũng phải là Nhật Nguyệt Cảnh đại cực vị.
Chỉ là phát hiện hai người đối chiến đều chỉ là tiểu cực vị, ngay cả tồn tại Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn cũng phải lau mồ hôi lạnh, thiên kiêu như vậy, không cần mấy vạn năm là có thể đuổi kịp bọn họ.
- Đáng ghét!
Ngao Tử Vân kêu to, nghĩ hắn ở Minh Giới quét ngang cùng cấp vô địch, chỉ thua một người, mà người kia đúng là kỳ tài ngất trời, hắn bị bại tâm phục khẩu phục, cũng không oan.
Nhưng Thần giới lại cũng xuất hiện một yêu nghiệt như vậy?
- Ta không cam lòng! Không cam lòng!
Trên trán hắn hằn lên gân xanh.
Trời cao nếu sinh ra thiên kiêu như hắn, tại sao còn có thể có người như Lăng Hàn chạy đến, cho hắn thêm phiền chứ?
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Ngươi tự mình cảm giác quá tốt rồi! Thiên hạ rất lớn, ngươi có thể đi mấy góc? Thiên hạ không bao giờ thiếu thiên tài, không nên quá tự cho là đúng.
Tỷ như hắn, cũng chỉ đi hai tinh vực mà thôi, nhưng đã gặp không ít thiên tài, như Hà Thao, Vũ Văn Thông cái nào không phải thiên tài đương đại, cùng cảnh giới chiến một trận, người nào cũng sẽ không yếu hơn Ngao Tử Vân.
Hắn chưa từng đi Minh Giới, nhưng tin tưởng Minh Giới cũng sẽ không yếu hơn Thần giới, ngay cả Hằng Hà Cảnh cũng chỉ có thể du lịch phạm vi có hạn, ai biết thiên hạ có bao nhiêu thiên kiêu?
Sơn ngoại hữu sơn, tự tin cùng tự đại chỉ cách một tia.
- Lăng Hàn, bản vương tử thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng so với thiên tài giới ta, ngươi còn kém xa!
Ngao Tử Vân biết mình không thể thắng được Lăng Hàn, coi như dựa dẫm thần phù, đan dược thủ thắng, vậy cũng không phải thực lực chấn chính.
Thiên tài tự phụ như hắn tự nhiên là xem thường lấy phương thức như thế thủ thắng, hắn chỉ có thể đem loại thủ đoạn này dùng cho bảo mệnh, đánh nhau cùng cấp, thua chính là thua, bằng không sẽ chỉ làm mình càng thêm mất mặt.
Nhưng hiện tại dính đến hai giới, hắn đương nhiên sẽ không bỏ mặc Lăng Hàn “kiêu ngạo“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.