Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1232: Không ngại lão nương đồng thời đi chứ




Thủy Nhạn Ngọc đã sợ ngây người, vị cô nương này cũng quá hào phóng đi.
- Biểu tình của các ngươi thật kỳ quái, lẽ nào cho rằng nam nữ ân ái, nữ nhân chính là có hại?
Mạnh Vi xuy một tiếng.
- Lão nương thoải mái là đủ rồi, cũng sẽ không có thai, làm xong phủi mông một cái ly khai, ai cũng không nợ ai.
Này có chút đạo lý, bất quá ở dưới điều kiện tiên quyết mỹ nữ trở thành một loại tài nguyên, thế nhân còn sẽ truyền thống cho rằng ở lúc nam nữ hoan hảo, nhất định là nam nhân chiếm tiện nghi, nữ nhân có hại.
Lăng Hàn sẽ không đi đánh giá tác phong hành sự của người khác, chỉ cần không liên quan đến hắn là được. Hắn nói:
- Mạnh đội trưởng đi tìm huynh đệ của mình nói chuyện này đi.
- Thiết, thỏ không ăn cỏ gần hang.
Mạnh Vi khoát tay áo.
- Lão nương lên nam nhân, chỉ là người xa lạ, ngày sau cũng sẽ không tái kiến. Vậy huynh đệ làm sao có thể lên, lên rồi ngày sau còn làm sao giữ ở bên người?
Khóe miệng của Lăng Hàn co quắp, hắn thật đúng là lần đầu gặp phải nữ nhân như vậy, để hắn không biết nên nói cái gì.
- Uy, muốn nhìn tiền vốn của lão nương một chút sao?
Mạnh Vi nói, tay giơ lên, áo choàng trên người lập tức rơi xuống, hiện ra một thân thể nóng bỏng.
Đỉnh núi cao vót, tiểu phúc bằng phẳng, cái mông căng kinh người, còn có hai chân dài thẳng tắp, đây thật là một thân thể tràn ngập mê hoặc. Bất quá, trên người nàng có rất nhiều vết thương, có chút liếc mắt liền có thể nhìn ra là rất nhiều năm trước lưu lại, cũng không có theo thời gian trôi qua mà tiêu thất.
Đây là bởi vì ý chí võ đạo dị chủng quấy phá, ở lúc khép lại còn có tàn dư, tạo thành vết thương không hoàn toàn bình phục.
Để Lăng Hàn kinh ngạc là, một mỹ nhân như nàng, trên người cư nhiên sẽ lưu lại nhiều vết thương như vậy, có chút nhìn thấy mà giật mình.
- Thế nào, vóc dáng của lão nương không tệ chứ?
Mạnh Vi kiêu ngạo mà ưỡn ngực, có vẻ tràn đầy tự tin.
- Không có ý tứ, ta cũng không có tập quán hạ thủ với đội hữu.
Lăng Hàn khoát tay áo.
Đây cũng không phải hắn giả chính kinh, mà là thật không có hứng thú phát sinh phong lưu một đêm như vậy.
Hắn không cảm thấy mình là người chung tình, nhưng sẽ không vì một lúc khoái ý mà tùy tiện cùng người hoan hảo.
- Lão nương không thể làm gì khác hơn là lui một bước!
Mạnh Vi nhìn về phía Thủy Nhạn Ngọc nói.
- Muội tử, lão nương tới dạy ngươi cùng nữ nhân hoan hảo như thế nào! Tin tưởng ta, kỹ thuật của lão nương nhất định sẽ không kém nam nhân của ngươi, bảo chứng cho ngươi thoải mái bay lên trời.
Ta dựa vào, ngươi lại còn dám đào góc tường?
Lăng Hàn nổi giận, đi tới xốc cổ nàng lên.
- Uy uy uy, lão nương chỉ đùa mà thôi, ngươi quá thô lỗ, lão nương không thích… ôi!
Mạnh Vi kêu to, bị Lăng Hàn ném ra trướng bồng, đặt mông ngồi trên đất.
- Ha ha ha, đội trưởng, ăn bế môn canh đi?
- Ta đã nói, người ta có hai thê tử như hoa như ngọc, có một cái càng đẹp đến kinh người, ai thấy cũng sẽ động tâm, sao có thể bị đội trưởng mê hoặc.
- Bất quá, song phi đưa tới cửa cũng không muốn, xem ra, vị Hàn thiếu kia thưởng thức rất cao.
Thủ hạ của Mạnh Vi đều cười ha ha, hiển nhiên bọn họ đã sớm biết tính cách của đội trưởng mình.
- Các ngươi có ý tứ, nói là đẳng cấp của lão nương không đủ sao?
Mạnh Vi quấn áo choàng, tiếp tục tác phong bưu hãn của mình.
Những thủ hạ kia đều cười trộm, bọn họ cùng Mạnh Vi xuất sinh nhập tử, có thể nói như thân huynh đệ, chị em ruột, tự nhiên sẽ không có gì kính sợ nàng, nhưng cái nào cũng nguyện ý vì nàng mà chết.
Vết sẹo trên người Mạnh Vi, có ít nhất một nửa là vì bọn họ mà lưu lại.
Nàng hùng hùng hổ hổ, muốn tìm bất mãn tự nhiên khó chịu, sau khi mắng một trận, lưu lại một câu "lão nương tự mình giải quyết", liền chạy vào trong lều.
Thủy Nhạn Ngọc xấu hổ khó dằn, đầu giấu ở trong lòng Lăng Hàn, nói thật nhỏ:
- Tại sao có thể có người như vậy?
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Nếu như Mạnh Vi là nam nhân, ngươi còn sẽ nói như vậy sao?
Thủy Nhạn Ngọc suy nghĩ một chút mới nói:
- Nam nhân mà nói, tuy cũng quá phong lưu, nhưng sẽ không để cho người kinh ngạc như vậy.
Lăng Hàn gật đầu:
- Có thế nói, vì sao sự tình đồng dạng, nam nhân làm rất bình thường, nữ nhân lại bị chỉ trích?
Quan niệm của Thủy Nhạn Ngọc tự nhiên không có khả năng ở trong khoảng thời gian ngắn chuyển biến, nàng chỉ lắc đầu nói:
- Ngược lại, ta là không thể tiếp thu!
- Đó là tất nhiên, ngươi đã có phu quân hoàn mỹ như ta, chẳng lẽ còn muốn tìm nam nhân khác?
Lăng Hàn cười, kéo nàng vào trong lòng, hưởng thụ người ngọc ôn nhuận.
- Phi!
Thủy Nhạn Ngọc gắt hắn, tên này thực sự là miệng chó không mọc được ngà voi.
Sau một đêm, chúng nhân tiếp tục lên đường.
Tuy đã trải qua chuyện ngày hôm qua, nhưng Mạnh Vi nửa điểm cũng không có để ở trong lòng, da mặt quả nhiên đủ dày, bằng không nàng cũng sẽ không chạy đến trước mặt một người đàn ông xa lạ, tự mình cởi tinh quang, nói muốn yêu yêu.
Nàng không biết xấu hổ, nhưng Thủy Nhạn Ngọc lại đỏ mặt, bị tác phong hào phóng của nữ nhân này gây sốc.
Bọn họ không ngừng đi lệch khỏi quỹ đạo Hoàng Tuyền, lại đi chừng mấy ngày, phía trước xuất hiện một trang viên.
- Cẩn thận!
Mạnh Vi nhắc nhở.
- Trăm năm trước, chúng ta ở đây gặp phải một đám yêu thú, chỉ tiến nhập một khu vực nhỏ, đã bị giết tơi bời, phải lui lại.
Lăng Hàn kỳ quái nói:
- Ngươi đã không thể đi vào trang viên kia, thì làm sao biết nơi này có đan dược?
- Hắc hắc!
Mạnh Vi lộ ra vẻ đắc ý.
- Lão nương tu luyện một loại công pháp đặc thù, có thể phóng xuất một tia thần niệm, hoạt động ở trong phạm vi nhất định, cấm chế thông thường cũng không thể ngăn cản được!
Lăng Hàn không khỏi nhìn nàng một cái, môn công pháp này quả thực không tệ, có thể không cần lấy thân phạm hiểm liền thăm dò được khu vực không biết.
- Nhìn tình huống bây giờ ra sao?
Hắn nói.
Mạnh Vi gật đầu, nàng nhắm mắt lại, như biến thành một tượng đá.
Di?
Lăng Hàn mẫn cảm tra giác được, có vật gì đó từ trên người Mạnh Vi chui ra, vô ảnh vô hình, tự nhiên nhìn không thấy sờ không được, chỉ có thần thức mới có thể cảm ứng được nó tồn tại, nhưng phải cách rất gần, xa hơn một chút liền không cảm ứng được.
Qua thật lâu, Mạnh Vi đột nhiên mở mắt nói:
- Trong đó quả nhiên vẫn còn đám yêu thú kia, có một con yêu thú bị lão nương tước mù mắt, đến bây giờ lão nương còn nhớ rõ.
- Là cảnh giới gì?
Lăng Hàn hỏi.
- Phần lớn là Sơn Hà Cảnh Đại viên mãn, chỉ có mấy con là Đại cực vị.
Mạnh Vi nói, tiếp đó vỗ vỗ vai Lăng Hàn. ================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.