Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1198: Thiên kiêu tụ hội




- Sau đó, mỗi ngày buổi tối ngươi tới đây tu luyện, như vậy, tu vi sẽ tăng lên rất nhanh.
- Lại phải tu luyện a!
Hồ Phỉ Vân lộ ra sầu khổ.
- Người ta rất ghét tu luyện, vừa khổ cực lại nhàm chán!
Lăng Hàn nghĩ, Cửu Vương đều là một bộ phận tính cách từ trên người Loạn Tinh Nữ Hoàng tách ra, cô nàng này thiên chân vô tà, Loạn Tinh Nữ Hoàng không có, là bởi vì tróc đi ra ngoài sao.
Thật có ý tứ, sau đó chín phân thân quay về bản thể, tính cách của Loạn Tinh Nữ Hoàng sẽ xuất hiện biến hóa thế nào.
- Ngoan, hảo hảo tu luyện!
Lăng Hàn xoa xoa đầu của Hồ Phỉ Vân.
Hồ Phỉ Vân chu cái miệng, cũng không có nghĩ Lăng Hàn làm như vậy có gì không ổn, nhưng Thủy Nhạn Ngọc thấy mà tròng mắt trừng ra ngoài, đây chính là Cửu Quận Vương a, Nữ Hoàng đại nhân đã nói, gặp Cửu Vương như gặp trẫm, ngươi thật là to gan lớn mật!
Nàng lại không biết, vừa rồi Lăng Hàn còn đánh cái mông của Loạn Tinh Nữ Hoàng a.
Trấn an Hồ Phỉ Vân một chút, để cho nàng ngoan ngoãn tu luyện, Lăng Hàn thì mang Thủy Nhạn Ngọc đi qua một bên.
Hắn trước cho Thủy Nhạn Ngọc một cái hôn nóng bỏng, hơn hai năm không gặp, hắn thực sự là rất nhớ đại yêu tinh mỹ lệ này.
Thủy Nhạn Ngọc đầu tiên là giãy dụa, nhưng rất nhanh thì biến thành xuân thủy, ngồi ở trong lòng Lăng Hàn, khuôn mặt đỏ bừng, mắt phượng quyến rũ như có thể chảy nước.
- Không muốn.
Nàng muốn cự còn nghênh.
- Thê tử, ngươi trúng độc, nhất định phải để vi phu lấy thân báo đáp mới có thể hóa giải!
Lăng Hàn nghiêm trang nói.
- Đây là tình độc, vật độc nhất thiên hạ! Bất quá, ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục.
Thủy Nhạn Ngọc nhất thời trừng bạch nhãn, tên này rõ ràng động sắc tâm, lại còn nói đường hoàng như thế, thật quá vô sỉ.
Nhưng bị Lăng Hàn hôn đến thần hồn điên đảo, đầu óc của nàng có chút không tỉnh táo, mơ mơ màng màng gật đầu, qua một hồi lâu mới biết không thích hợp, nhưng bị Lăng Hàn hôn mấy lần, lại mơ mơ màng màng, chỉ muốn được người đàn ông này hung hăng giữ lấy.
- Ta yêu ngươi!
Nàng lầm bầm nói.
- Ta cũng yêu ngươi.
Mười ngón tay của Lăng Hàn linh động, rất nhanh thì để thân thể mê người của nàng hoàn toàn xuất hiện ở trước mặt, hắn dùng ngón tay di động qua thân thể mềm mại của người ngọc, đốt cháy dục vọng của nàng.
- Yêu ta!
Thủy Nhạn Ngọc vươn hai tay, như xà quấn cái cổ của Lăng Hàn.
Hơn hai năm không gặp người trong lòng, mặc dù biết hắn không việc gì, nhưng lo lắng là khó tránh khỏi, nay gặp lại Lăng Hàn, hóa thành lửa tình nồng nặc, như có thể thiêu đốt ái lang vậy.
- Bảo bối!
Lăng Hàn hôn môi của đại yêu tinh, lúc này không lướt qua thì dừng nữa, muốn biến đối phương thành nữ nhân chân chính của mình.
- Hàn, ôn nhu một chút.
Nàng dùng thanh âm gần như không thể nghe được nói.
- Ân.
Xuân phong một độ, nhất khắc thiên kim.
Lăng Hàn cùng Thủy Nhạn Ngọc nằm ở trong buội hoa, Thủy Nhạn Ngọc như chim nhỏ nép vào người, núp ở trong lòng Lăng Hàn, khuôn mặt tất cả đều là thỏa mãn.
- Người xấu, nguyên lai ngươi là muốn kết hôn Bệ Hạ, mới cấp bách đem ta gạo nấu thành cơm!
Thủy Nhạn Ngọc nghe Lăng Hàn nói sự tình của Loạn Tinh Nữ Hoàng, không khỏi bấm Lăng Hàn một cái.
Lăng Hàn vội vàng lắc đầu nói:
- Đây là sự tình của ta và ngươi, không quan hệ những người khác! Thê tử, ngươi xinh đẹp, mê người, ta nhịn lâu như vậy, ngươi không sợ làm ta nín hỏng sao?
- Lưu manh!
Dù cùng Lăng Hàn đã có phu thê chi thực, nhưng Thủy Nhạn Ngọc vẫn chịu không nổi Lăng Hàn khiêu khích, vừa nói liền mặt đỏ, cực kỳ mê người.
Nhìn dáng dấp nàng cảnh xuân quyến rũ, Lăng Hàn không khỏi hưng phấn.
- Ngô!
Thủy Nhạn Ngọc và hắn dán cùng một chỗ, làm sao có thể không phát giác, nhất thời trợn to mắt hạnh.
- Thê tử, hiện tại bắt đầu đợt thứ hai!
Lăng Hàn cười to, xoay người đặt Thủy Nhạn Ngọc ở dưới thân, bắt đầu công phạt.
Một thành hai, hai thành ba, Thủy Nhạn Ngọc mới nếm thử tư vị trái cấm, tự nhiên có chút lòng tham không đáy, mà Lăng Hàn cũng bị đại yêu tinh này mê say, rất có xu thế quân vương mê sắc không thèm tảo triều.
Thẳng qua ba ngày, hai người mới kết thúc dây dưa, đi ra Hắc Tháp.
Hồ Phỉ Vân oán trách, tu luyện dưới Luân Hồi Thụ, một ngày tương đương với một năm, nàng liên tục tu luyện năm ngày, đây thật làm nàng nín hỏng, chỉ muốn đi ra ngoài hóng gió.
Lăng Hàn lắc đầu, không nghĩ tới Loạn Tinh Nữ Hoàng cũng có một mặt ngây thơ chất phác, thiên chân vô tà như thế, này nếu ở trên người Nữ Hoàng bày ra, sẽ phong tình như thế nào?
Hắn có chút chờ mong.
Ra Hắc Tháp, Thủy Nhạn Ngọc đi dọn nhà, nàng tự nhiên muốn cùng Lăng Hàn ở chung một chỗ, ban ngày lấy linh khí ở đây tu luyện, đề thăng nguyên lực, buổi tối vào Hắc Tháp, ở dưới Luân Hồi Thụ tiềm tu, lĩnh ngộ đại đạo, tối đa hóa tốc độ tiến cảnh.
Lăng Hàn có ba danh ngạch thị vệ, hiện tại chỉ dùng một cái, bởi vậy hoàn toàn có thể cho Thủy Nhạn Ngọc tiến vào cung điện tu luyện, nếu không có ai đâm thọc, Thủy Nhạn Ngọc cũng không cần buông tha thân phận đệ tử bình thường của nàng.
Thủy Nhạn Ngọc trọng điểm là tu luyện, mà Lăng Hàn thì đem trọng điểm bỏ vào luyện đan.
Hắn cần tiền.
Tiên Ma Kiếm vẫn chỉ là Thần Khí cấp ba, muốn đề thăng tới cấp bốn, cấp năm, sẽ cần vô số Thần Thiết cấp ba, cấp bốn, mua vào là một con số thiên văn, Lăng Hàn quả thật có rất nhiều Chân Nguyên Thạch, nhưng xa xa không đủ.
Hiện tại hắn có thể luyện chế đan dược cao cấp nhất là Thái Huyền Thanh Minh Đan, một viên bán mấy nghìn Chân Nguyên Thạch, còn tài liệu mà nói, trong Hắc Tháp đã gieo, cách thu hoạch cũng không xa, có thể vì hắn tiết kiệm rất nhiều tiền vốn.
Nhưng Lăng Hàn còn muốn luyện đan dược phẩm cấp càng cao, bởi vì đồng dạng luyện một lò, tốn thời gian không sai biệt lắm, nhưng tiền lời cách quá xa.
Hắn nhất định phải lưu đủ thời gian tu luyện, bởi vậy luyện đan gì là rất trọng yếu.
Dĩ nhiên, hiện tại hắn còn không có đan phương cao cấp hơn, tự nhiên vẫn phải luyện chế Thái Huyền Thanh Minh Đan làm chủ.
Điều này làm cho hắn có chút tiếc nuối, sớm biết vậy hẳn nên nói với Loạn Tinh Nữ Hoàng, để nàng hạ lệnh đan viện thu thập đan phương sao cho hắn một phần, như vậy hắn có thể ở đây chậm rãi nghiên cứu.
Đáng tiếc, lúc đó hắn và Loạn Tinh Nữ Hoàng không có phá tầng cửa sổ này.
Không quan hệ, ngược lại hắn cũng không phải không trở về Hợp Ninh Tinh.
Cốc cốc cốc, đại môn có người gõ cửa.
Phạm Như vội vã đi mở cửa, một lát sau, hắn đi trở về, đưa một thiệp mời nói:
- Hàn thiếu, này là thiệp mời của ngài.
---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.