Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1151: Rừng rậm dưới đáy biển




Trước đó, bởi vì thủ đoạn của đại năng, võ giả không cùng tầng thứ bất tri bất giác bị phân lưu, nhưng đến nơi này, bọn họ đã thấy cường giả Nhật Nguyệt Cảnh. Hiển nhiên, người phân lưu lại đang trong lúc vô tình hội hợp đến cùng một chỗ.
Ám Dạ Đường biết Lăng Hàn không dễ giết, vậy muốn điều động sát thủ mà nói, khẳng định là Nhật Nguyệt Cảnh.
Trước không thể tao ngộ, nhưng hiện tại... khó nói!
Có thể ở trong biển mai phục bọn họ.
Lăng Hàn gật đầu, hắn tự tin, nhưng tuyệt không tự tin mù quáng, lấy thực lực bây giờ của hắn, Nhật Nguyệt Cảnh có thể thuấn sát hắn, thể phách Thần Thiết cấp bốn cũng không có tác dụng, coi như Thần cốt còn có mấy cây không nát tan, nhưng thần hồn tuyệt đối sẽ bị đánh tan, vẫn chết như thường.
Muốn đối kháng Nhật Nguyệt Cảnh, cho dù là Nhật Nguyệt Cảnh Tiểu cực vị, vậy chí ít cũng cần đạt đến cấp độ Thập Tinh.
Mà muốn ở Sơn Hà Cảnh đạt đến Thập Tinh, vậy nhất định phải tu ra tòa Sơn Hà thứ năm, đạt đến mức độ hoàn mỹ.
Lăng Hàn cách bước này còn có chút xa.
- Chủ nhân yên tâm, Tiểu Đế nhất định sẽ tận tâm tận lực, chỉ cần Tiểu Đế còn, nhất định bảo đảm chủ nhân an toàn!
Tu La Ma Đế vỗ bộ ngực, lời thề son sắt nói.
- Đi!
Bọn họ tiến vào biển, có biến hóa là chuyện tốt, nói rõ bọn họ đi đúng phương hướng, bằng không đi ở trong vùng bình nguyên, nơi nào mới đến phần cuối?
Cũng còn tốt, nước biển chỉ để phạm vi thần thức cảm ứng co lại rất nhiều lần, nhưng không như Tinh Thần Hải, có quy tắc đặc thù áp chế, bởi vậy cho dù tác chiến ở trong nước, thực lực của võ giả cũng sẽ không bị suy yếu bao nhiêu.
Nơi này cũng không chỉ là rừng rậm dưới đáy biển, còn có cá lớn ở trong đó bơi lội.
Thực sự là cá lớn, độ dài đạt đến vạn trượng, vẫy đuôi một cái liền có thể nhấc lên sóng to gió lớn, ngay cả cường giả Nhật Nguyệt cảnh cũng không thể đứng vững, bị đẩy ra thật xa.
Cự ngư như vậy dù cho không phải yêu thú, chỉ là lực lượng thân thể liền vô cùng đáng sợ, cho nên nói lực lượng là bộ phận trọng yếu nhất của lực chiến đấu, dù cho những cự ngư này không phải yêu thú, nhưng lực chiến đấu ngay cả Nhật Nguyệt cảnh cũng run rẩy.
Cây cối trong rừng rậm dưới đáy biển đều nắm giữ tính dai rất lớn, nếu không bị cá lớn tùy tiện vẫy đuôi mấy cái liền quét gãy hết.
Lăng Hàn cùng Thủy Nhạn Ngọc đi ở trong đó, chỉ cảm thấy mình nhỏ bé đến đáng thương.
Đương nhiên cũng không phải hết thảy sinh linh đều khổng lồ như vậy, Lăng Hàn nhìn thấy mấy con "cá nhỏ", nhưng cá nhỏ cũng dài mấy chục trượng, chỉ là so với cá lớn dài vạn trượng, đây quả thật chỉ có thể nói là cá nhỏ.
Nhưng cá lớn không hung, cá nhỏ lại rất hung.
Cá lớn hoàn toàn xem thường võ giả, nhưng cá nhỏ lại cực kỳ hung hãn, chỉ cần phát hiện võ giả sẽ phát động tấn công.
Những con cá nhỏ này vô cùng quỷ dị, vảy đều là kim loại, hàm răng sắc bén như đao kiếm, hiện ra quang mang lạnh lẽo âm trầm.
Bọn chúng rất khó đối phó, vảy kim loại nắm giữ hiệu quả phòng ngự mạnh mẽ, hàm răng lại vô cùng sắc bén, võ giả cùng cấp đối đầu, nếu như không có lực chiến đấu siêu cao, tám chín phần mười sẽ bị thiệt thòi.
Nhưng Lăng Hàn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
Hắn đang lo không có Thần Thiết cấp hai tăng lên uy lực của Tiên Ma Kiếm, cái này không phải vật liệu đưa tới cửa sao?
Ầm!
Một con cá vung đuôi, hình thành động lực mạnh mẽ, giết tới Lăng Hàn, sóng nước dật động, khiến người ta đặt chân bất ổn.
Lăng Hàn mở ra lỗ chân lông cả người, vận chuyển nguyên lực, nhất thời, hắn như phi tiễn bắn mạnh ra, giết tới con cá kia.
Lực lượng của con cá này chỉ tương đương với Sơn Hà Cảnh trung cực vị, đâu thể nào là đối thủ của Lăng Hàn, bị hắn chém hai ba lần liền hết sạch vảy, đã biến thành "quán ngư".
- Tha cho ngươi một mạng.
Lăng Hàn cười nói, dùng sức ném đi, ném con cá này ra ngoài.
Hấp thu tinh hoa Thần Thiết trên vảy cá, Tiên Ma Kiếm có chút tăng lên, đương nhiên chỉ là một tia.
Nhưng không lâu lắm, chỉ thấy con cá kia lại bơi trở về.
Đặc thù quá rõ ràng, vảy cá bị lột hết sạch, ở đây hẳn là độc nhất.
Nhưng nó không phải đơn thương độc mã, mà mang theo một đoàn đồng loại.
Chí ít mấy trăm con hung ngư giết tới, mỗi con nhe răng nhọn, đằng đằng sát khí.
- Cảm giác bị ân đền oán trả như thế nào?
Thủy Nhạn Ngọc trêu nói.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Sao ta cảm giác là tặng lễ nhỉ?
Xác thực, mấy trăm con hung ngư mà thôi, ở trước mặt hắn căn bản không đáng chú ý, hoàn toàn là đến tăng lên phẩm chất cho Tiên Ma Kiếm.
Hắn giết ra ngoài, Tiên Ma Kiếm cắt chém, từng mảng từng mảng vảy cá bị hắn tước xuống, hóa thành bột phấn, tinh hoa thì bị Tiên Ma Kiếm hấp thu, tiến quân về Thần Thiết cấp ba.
Đừng nhìn chỉ có mấy trăm con cá, nhưng phải biết rằng, "cá nhỏ" cũng dài mấy chục trượng, số lượng Thần Thiết phi thường kinh người.
Khi Lăng Hàn giết những quái ngư này thất thất bát bát thì, Tiên Ma Kiếm đột nhiên tỏa sáng, lại một lần nữa hình thành biến chất.
Mà trong quá trình này, Lăng Hàn cũng truyền ý chí võ đạo của mình vào trong đó, trong nháy mắt hình thành hai mươi ba đạo thần văn.
Lần trước, Lăng Hàn không có chuẩn bị, bởi vậy chỉ đánh vào bảy thần văn, nhưng lần này hắn có chuẩn bị, tự nhiên đánh vào càng nhiều thần văn.
- Thần khí cấp ba!
Lăng Hàn đại hỉ, tùy ý chém qua một kiếm, oanh, một đạo Kiếm Mang dài ngàn trượng xẹt qua, phốc phốc phốc phốc, chí ít một nửa hung ngư bị đạo kiếm mang này chém thành hai đoạn.
Lăng Hàn hết sức hài lòng, bởi vì bản thân chiêu kiếm này hắn không có sử dụng lực lượng nào, hoàn toàn là uy năng của Tiên Ma Kiếm.
Rõ ràng chỉ là Thần khí cấp ba, nhưng bởi vì lạc ấn ý chí võ đạo của hắn, nên nắm giữ uy năng cảnh giới này, tuyệt đối có thể sánh ngang Thần khí cấp bốn.
Ngay cả Thần khí cũng có thể vượt cấp chiến đấu?
Xoạt, hung ngư còn lại vội vã quất đuôi, quay đầu bỏ chạy.
Trước Lăng Hàn chỉ tước vảy cá không sát sinh, để những hung ngư này không kiêng dè gì, bây giờ phát hiện vị này cũng không phải người lương thiện gì, tự nhiên là chạy mất dép.
- Đây chính là Thần Kiếm đệ nhất thiên hạ?
Thủy Nhạn Ngọc tự nhiên biết Cố Kim Huy, biết đối phương vì đưa kiếm cho Lăng Hàn mà tới.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Nhân tình này rất lớn.
Thủy Nhạn Ngọc cười nói:
- Khẳng định là nợ ân tình, nhưng ta tin tưởng, cũng chỉ có ở trong tay ngươi, thanh kiếm này mới có thể chân chính đi tới đỉnh cao. Đối với một Chú Kiếm Sư mà nói, đây mới là mình muốn nhìn thấy nhất, bằng không giấu ở trong tay của mình, chỉ có thể để minh châu long đong mà thôi.
---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.