Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1106: Thả tù phạm ra




Tình huống tốt ngoài ý liệu, tuy Lăng Hàn đã giải phóng rất nhiều nhà tù, nhưng xung quanh vẫn không có một chút xíu dị động.
Hắn cũng không lo lắng lộ ra ngoài bí mật của Hắc Tháp, bởi vì trước hắn vẫn lấy Ma Khí che lại khí tức của mình, nếu hắn lấy tướng mạo sẵn có xuất hiện, bảo chứng không có một Yêu thú, một Nhân tộc nào có thể nhận ra hắn.
Một người vóc dáng hư hư ảo ảo có Không Gian Thần khí, như vậy cùng hắn có quan hệ gì?
Tầng một, tầng hai, tầng ba, Lăng Hàn không ngừng hướng về phía trước, một đường trấn áp thủ vệ, thu vào trong Hắc Tháp.
Đám thủ vệ này đều là Sơn Hà Cảnh, không phải tiểu cực vị chính là trung cực vị, tự nhiên không phải đối thủ của Lăng Hàn, một cái Thất Sát Trấn Hồn Thuật là xong, hoàn toàn không có gây ra một chút xíu gợn sóng.
- Các vị có muốn đi ra ngoài không?
Hắn đã giải phóng một phần ba nhà tù, lúc vào nhà giam mới đều nói như vậy.
Trong phòng giam này, có tất cả bốn người, còn có một con tiểu cẩu, cấp bậc Phá Hư Cảnh, cũng không biết nó gánh đến bây giờ thế nào.
Bốn người vội vàng gật đầu, đợi Lăng Hàn nói ra kế hoạch, đều vui vẻ đáp ứng.
Lăng Hàn chấn choáng váng lại thu vào Hắc Tháp, thay bọn họ giải trừ cấm chế.
Hắn vừa định rời đi, đã thấy tiểu cẩu kia cư nhiên cắn ống quần của hắn.
- Hả?
Hắn nhìn con chó này.
- Ta muốn đi với ngươi.
Con chó này nói, Phá Hư Cảnh có thể mở miệng nói tiếng người cũng không ngạc nhiên, chỉ là phần lớn Yêu thú đều phải đến Sơn Hà Cảnh mới có thể hóa thành nhân hình, hơn nữa cái này cũng không nhất định, có càng chậm, phải đến Nhật Nguyệt Cảnh thậm chí Tinh Thần cảnh, Hằng Hà Cảnh.
- Vì sao?
Lăng Hàn hỏi.
- Ta có thể giúp ngươi!
Tiểu cẩu nói, đột nhiên nó tiêu thất.
Di!
Lăng Hàn buông thần thức ra, lại không phát hiện con chó này tồn tại, nhưng chỉ một hồi, tiểu cẩu lại xuất hiện, vẫn đứng tại chỗ, chỉ là không có cắn ống quần của hắn mà thôi.
- Ngươi có thể ẩn thân?
Lăng Hàn hiếu kỳ, như thế cùng Hắc Tháp có hiệu quả như nhau a.
- Chỉ có thể một lúc, bằng không cũng sẽ không bị bắt.
Tiểu cẩu nói.
- Ngươi xác định sẽ không liên lụy ta?
Lăng Hàn lại hỏi, hắn cảm thấy hứng thú với bí thuật của nó, bởi vì hắn trốn vào Hắc Tháp thì không thể động, nhưng tiểu cẩu có thể đi.
- Sẽ không!
Tiểu cẩu ngạo nghễ nói.
Cũng phải, một con tiểu cẩu như thế, ai sẽ để ý?
- Được!
Lăng Hàn gật đầu.
Ở đây rất nhiều người sẽ trở thành pháo hôi, chỉ có một bộ phận người có thể chạy trốn, bởi vậy hắn không muốn con chó nhỏ này ngủm mà nói, vậy chỉ có thể mang theo bên người.
Hắn cũng không sợ đối phương biết mình có Không Gian Thần khí, bởi vì bây giờ hắn là một người không tồn tại.
Một người một chó tiến tới, không ngừng phá hư lao tù, thả tù phạm ra.
Khoan hãy nói, con chó này thật có chút năng lực, hàm răng lợi hại vô cùng, song sắt bị nó đơn giản cắn nát, sinh sinh nuốt xuống.
Nuôi một con chó nhỏ như vậy, hẳn là đáng tin hơn Tu La Ma Đế nhiều a.
Hắn nghĩ như vậy.
Gần nửa ngày, bọn họ đã thả ra hai phần ba tù phạm.
Nhưng vào lúc này, chỉ nghe thanh âm xe ngựa truyền đến.
- Không tốt!
Lăng Hàn khẽ hô một tiếng, không nghĩ tới nhanh như vậy thì có xe ngựa đưa tù phạm mới tới, tình huống phía dưới nhất định sẽ lộ ra ngoài.
Quả nhiên, chỉ một lúc, thanh âm chiến đấu vang lên, tiếp đó là tiếng kinh hô, còi báo động, kinh động tất cả nhà tù, thình thịch thình thịch thình thịch, số lớn tù phạm giết ra, bắt đầu liều mạng.
- Chúng ta cũng nắm chặt!
Lăng Hàn cũng không có loạn, mà khẩn trương thả tù phạm ra.
Tiểu cẩu gật đầu, nhìn lâu như vậy, hắn tự nhiên biết trên người Lăng Hàn có Không Gian Thần khí, còn ngưu bức muốn chết, ra vào một lần là có thể giải trừ cấm chế trên người bọn họ.
Bởi vậy nó cũng không vội, lát nữa chỉ cần cùng Lăng Hàn trốn vào, thì dù trời sập xuống cũng không sợ.
Toàn bộ tế đàn, lâm vào trạng thái hỗn loạn.
Tất cả Yêu thú cường đại xông ra ngoài, từng tên võ giả bạo phát thần uy, bọn họ bị nhốt, mắt thấy muốn trở thành tế phẩm, nhưng bây giờ thấy được hy vọng, lui một bước mà nói, dù không thể sống đi ra ngoài, bọn họ cũng muốn giết một tên địch nhân hồi vốn, chí ít không thể chết biệt khuất như vậy.
Bởi vậy, những tù phạm này đều hóa thành Mãnh Hổ ra chuồng, nhe răng nhọn, hoàn toàn bạo phát hung tính, sát khí ra.
- Tiểu tử, là ngươi!
Một người trông coi rốt cục thấy Lăng Hàn cùng tiểu cẩu đang phá hư lao tù, giận không kiềm được kêu lên, đây chính là phá hủy kế hoạch của Bệ Hạ a, hắn phải gánh chịu hậu quả.
- Đi tìm chết!
Hắn giết lại, vỗ ra một chưởng, phảng phất như một ngọn núi trấn áp xuống, công kích chưa tới, Lăng Hàn liền cảm giác mình đã bị khí thế đáng sợ kia đè ép.
Nhật Nguyệt Cảnh!
Không thể địch lại được, hắn thầm nói, nắm tiểu cẩu lên, hưu, liền trốn vào trong Hắc Tháp.
Thình thịch, một chưởng vỗ qua… không có gì cả.
- Cái gì!
Người trông coi kia la thất thanh, hắn là đầu mục nơi này, có thể nói là quan giám ngục, tất cả tế phẩm đều do hắn phụ trách, nhưng đầu sỏ gây nên cư nhiên hư không tiêu thất, bảo sau đó hắn làm sao bàn giao với Trụ Thiên hoàng?
Đây chính là sự tình mà Bệ Hạ tự thân dặn hắn làm.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi run rẩy, mồ hôi lạnh chảy xuống.
Dù hắn là Nhật Nguyệt Cảnh trung cực vị thì như thế nào, ở trước mặt Tinh Thần cảnh chính là con kiến hôi, huống chi Trụ Thiên hoàng còn là Tinh Thần cảnh Đại viên mãn, một ánh mắt là có thể giết hắn mấy trăm lần.
Trong Hắc Tháp, Tu La Ma Đế nhìn chăm chú tiểu cẩu, khuôn mặt bất thiện.
Quá ghê tởm, cư nhiên cũng là một con chó, đây không phải là muốn cướp việc làm ăn của mình sao?
Tiểu cẩu cũng thập phần ngạo kiều, căn bản không lý đến Tu La Ma Đế, chỉ tò mò quan sát hoàn cảnh trong Hắc Tháp, trên mặt có vẻ khiếp sợ rõ ràng.
Ai mới vào Hắc Tháp, cũng sẽ bị khiếp sợ.
- Chủ nhân, con chó ngu xuẩn này là sủng vật ngài mới thu sao?
Tu La Ma Đế nhịn không được hỏi.
- Không phải.
Lăng Hàn lắc đầu.
- Nó chỉ là tạm thời ở đây một hồi, rất nhanh thì sẽ rời đi.
Tu La Ma Đế buông lỏng một hơi, không lo lắng bị người đoạt chén cơm rồi.
Bọn họ ở trong Hắc Tháp, nhưng người trông coi vẫn không có rời đi, như nhận định Lăng Hàn dùng biện pháp nào đó ẩn núp trong bóng tối, chỉ là hắn không có tìm được mà thôi.
Trong tế đàn bạo động, phạm nhân được Lăng Hàn giải phóng lấy vạn tính, căn bản là tồn tại Sơn Hà Cảnh, hợp cùng một chỗ chính là lực lượng cường đại, ai có thể nghĩ tới tù phạm bị áp chế tu vi còn có thể tạo phản?
---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.