Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1055: Địa tâm đảo




- Dương đại nhân, ngươi có nghe nói qua hòn đảo này chưa?
Lăng Hàn hỏi.
Dương Thiết Thành kinh ngạc, hắn chậm rãi lắc đầu nói:
- Xấu hổ, tuy Dương gia được xưng bá chủ của Tinh Thần Hải, nhưng cũng không biết còn có một hòn đảo như thế tồn tại.
Quả nhiên, ngay cả Dương gia cũng không biết.
Tất cả mọi người trầm mặc, trong chớp mắt hòn đảo này bịt kín thần bí. Mà thần bí mặc dù sẽ khiến người ta hiếu kỳ, nhưng cũng tương tự đại biểu cho nguy hiểm không biết.
Lăng Hàn chặt đứt một cây đại thụ, sau đó ném vào hố sâu này.
Vèo, đại thụ hạ xuống, rất nhanh đã biến thành một điểm đen nhỏ, sau đó bị hắc ám trong hố sâu nuốt chửng, không nhìn thấy chút hình bóng, mà rất lâu sau đó cũng không có truyền đến tiếng va chạm.
- Phía dưới này không có liên thông với Đại Hải.
Lăng Hàn nói.
Tất cả mọi người gật đầu, tuy dọc theo đường đi bọn họ có leo núi, nhưng mặt biển tuyệt không thấp như thế, đã sớm nên có âm thanh cây cối va vào hải lý truyền đến.
Nếu như tương thông với biển, như vậy tiến vào bên trong tìm tòi, còn có thể tìm được đường nối tiến vào Đại Hải dưới nước, sau đó lại nghĩ cách lên bờ. Nhưng tình huống bây giờ, sâu như vậy ai dám xuống, quá đáng sợ.
Lăng Hàn phát động Chân Thị Chi Nhãn, nhưng vô dụng, tương tự nhìn không thấy đáy.
- Ồ!
Dương Thiết Thành lộ ra vẻ cảnh giới, rất nhanh, năm người Lăng Hàn cũng dồn dập lộ ra vẻ cảnh giác, nhìn về phía bên trái.
Rầm, trong vùng rừng rậm đột nhiên đi ra ba người.
Không phải La Ngộ, Phạm Dũng cùng Liễu Oánh, mà là ba thanh niên trẻ, phân biệt ngồi ở trên người một con hổ, lang, báo, nhưng nhìn kỹ, liền có thể phát hiện ba con mãnh thú này không phải vật thật, mà là dùng kim loại chế thành, nhưng trông rất sống động, phải nhìn kỹ mới có thể biết.
- Khôi Lỗi Sư!
Mấy người Dương Thiết Thành kinh ngạc thốt lên.
Thần giới có các loại kỳ năng dị sĩ.
Thường thấy nhất, là Đan Sư địa vị tối cao, bởi vì ngươi không có vũ khí, mua được một khối Thần Thiết, mình tự dằn vặt cũng có thể chú thành một kiện binh khí có thể vận dụng.
Mà sử dụng lâu dài, ý chí võ đạo bản thân quán chú vào trong binh khí, kỳ thực hoàn toàn có thể trở thành Thần Khí, hơn nữa còn là Thần Khí chỉ thuộc về mình.
Tại Thần giới, Thần Khí định nghĩa là binh khí bất luận kẻ nào cũng có thể thúc giục, cũng có uy năng Thần cấp.
Bởi vậy, binh khí được bản thân săn sóc ân cần khác hẳn Thần Khí, một cái chỉ mình mới có thể dùng, rơi vào tay người khác chính là phế phẩm, một cái khác thì ai cũng có thể sử dụng, chỉ cần có đầy đủ lực lượng thôi phát là được.
Bất quá Chú Khí Sư tự nhiên cũng thuộc về kỳ năng dị sĩ, bọn họ ở binh khí lạc ấn trận pháp đặc biệt, còn có vật chất phức tạp khác, uy năng to lớn.
Bởi vậy từ điểm này, địa vị của Chú Khí Sư cũng không thấp, mỗi một võ giả đều khát cầu một binh khí tiện tay. Mặt khác, Chú Khí Sư còn có thể chế tác hộ giáp, đề thăng lực phòng ngự, chỉ có sống mới có khả năng vô hạn nha.
Ngoài ra còn có Trận Pháp Sư, như đại trận của Hoàng Đô chính là thủ bút của một vị trận pháp đại sư, ở Hợp Ninh Tinh có địa vị cao thượng, ngay cả tam đại hoàng chủ thấy cũng thập phần khách khí.
Nhóm kỳ năng dị sĩ kế tiếp là quần thể thuộc về cực kỳ hiếm thấy, như bói toán sư, tinh tượng sư... Khôi Lỗi Sư!
Khôi Lỗi Sư, đem một vật phẩm không có sinh mệnh biến thành như có sinh mệnh, ở trong Hoàng Đô cũng có thể thấy tác phẩm của Khôi Lỗi Sư, tỷ như một ít mã xa, cước lực không phải là yêu thú, mà là khôi lỗi.
Này tập hợp chú khí, trận pháp, thậm chí còn có Đan Đạo, hết sức phức tạp.
Bởi vậy, số lượng Khôi Lỗi Sư rất ít ỏi, những mã xa khôi lỗi trong Hoàng Đô kia cũng không phải là tác phẩm đương thời, mà là không biết bao lâu trước đây bảo tồn xuống.
Bây giờ, thấy trên đảo đột nhiên xuất hiện ba người cưỡi khôi lỗi thú, đám người Dương Thiết Thành tự nhiên kinh ngạc.
Đây là một hoang đảo, còn có một cái hố kinh người, thậm chí lại xuất hiện Khôi Lỗi Sư, quá cổ quái.
- Ha ha ha ha, không nghĩ tới cư nhiên sẽ có khách nhân lên đảo!
Thanh niên cưỡi hổ mở miệng.
- Trước cảm giác được động tĩnh, còn tưởng rằng cơ quan điểu xảy ra vấn đề, không nghĩ tới lại thật có khách.
Dương Thiết Thành làm thuyền trưởng, tự nhiên phải dẫn đầu, ôm quyền nói:
- Chúng ta gặp tai nạn trên biển, trôi nổi tới nơi này, còn xin chỉ giáo, nơi này đến tột cùng là địa phương nào?
- Nơi này là Địa Tâm Đảo.
Thanh niên cưỡi hổ cười nói, hắn chỉ chỉ cái hố sâu bên cạnh kia.
- Chúng ta gọi nơi này là Địa Tâm Động, có người nói có thể đi thông trung tâm đại địa. Được rồi, tại hạ Quách Tu Văn, hai vị này đều là sư đệ của ta, Ninh Thái, Đổng Ngọc Long.
- Gặp qua mấy vị!
Ninh Thái và Đổng Ngọc Long đều ôm quyền hành lễ.
Đám người Lăng Hàn cũng đều nói lên tính danh, tự giới thiệu.
- Nguyên lai mấy vị gặp phải yêu thú tập kích, đụng hư đội thuyền, mới có thể trôi nổi đến tận đây.
Quách Tu Văn gật đầu nói.
- Bổn đảo là một nơi ẩn cư, người trên đảo cũng không có ý vào hồng trần, mà là nam canh nữ dệt, hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh.
- Các vị, trước hết mời đến trong thôn trang chúng ta nghỉ ngơi một chút, chúng ta nhìn xem có thể chế tác cho chư vị một chiếc thuyền, để các vị ly khai hay không.
Ninh Thái tiếp lời nói.
- Bất quá, chúng ta đã quen yên tĩnh, xin các vị bảo mật vị trí của bổn đảo, không nên tiết lộ ra ngoài, phá hư sinh hoạt bình tĩnh của chúng ta.
Đổng Ngọc Long cũng nói.
Bọn người Dương Thiết Thành gật đầu.
- Chúng ta còn có ba đồng bạn…
Tuy Dương Thiết Thành không thích La Ngộ cùng Phạm Dũng, nhưng làm thuyền trưởng, hắn còn có trách nhiệm.
- Đã biết, chúng ta còn có hai vị sư đệ đã chạy tới, chờ đến trong thôn trang sẽ hội hợp.
Quách Tu Văn cười nói.
Dương Thiết Thành gật đầu.
- Các vị, xin theo chúng ta đến đây đi.
Quách Tu Văn dịch động con hổ, chậm rãi đi về dưới chân núi.
Chúng nhân một đường theo sau, đi gần nửa canh giờ, lúc này mới xuyên qua tầng tầng rừng rậm, tiền phương xuất hiện một sơn cốc, vách núi thẳng đứng, bốn bề toàn núi, chỉ có một lối vào cực hẹp.
Một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông.
Trong lòng Lăng Hàn hiện lên một ý niệm như vậy, chỉ cần có một gã cao thủ tọa trấn, bên ngoài dù là thiên quân vạn mã cũng đánh không vào. Đồng dạng, chỉ cần có một cao thủ chặn ở trong, người bên trong cũng không ra được.
Lối vào không có người trông coi, mà chỉ có hai tượng đá, một con là nhện tám chân, một con là đại điểu, có thể thấy móng vuốt khỏe mạnh, còn lớn hơn cánh tay người.
---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.