Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1016: Đường Phong xui xẻo




So với luyện đan còn muốn nhiều hơn.
Đáng tiếc, đây là bởi vì tư liệu không hợp thời, nếu bọn hắn có thể lý giải Lăng Hàn mà nói, tối đa chỉ mở ra tỷ số bồi gấp mười mà thôi.
Lăng Hàn tràn ngập chờ mong, sau khi lấy được tiền đặt cược, vừa khéo tham gia đấu giá hội, kiến thức đấu giá hội ở Thần giới sẽ có thứ tốt gì bán ra.
Cách ngày ước chiến còn có ba ngày giảm xóc, nhưng Thủy Nhạn Ngọc không có xuất hiện, để Lăng Hàn có chút tiếc nuối.
Ba ngày nay, hắn luyện hóa khối Sơn Hà Thạch hỏa diễm cuối cùng, triệt để vững chắc cảnh giới trung cực vị, đồng thời, uy năng của hỏa diễm thần văn cũng tiến hơn một bước, dù sao tổng cộng có bảy khối, vượt xa thần văn trọng lực nhiều lắm.
Ba ngày thời gian đến, Lăng Hàn quần áo nhẹ ra trận, đi Thiên Phong Sơn, này là nơi quyết đấu.
Bởi vì cuộc quyết đấu này có độ quan tâm quá cao, hấp dẫn rất nhiều người đến quan chiến. Không chỉ người trong học viện, còn có quần chúng muôn hình muôn vẻ trong Hoàng Đô, đều hao hết trắc trở, nghĩ biện pháp được vào học viện, muốn thấy tận mắt.
Triệu Luân cũng tự mình hiện thân, đứng chắp tay ở trên ngọn núi, bất quá còn có bốn người có thể đặt song song với hắn.
Sa Nguyên, Liễu Huệ Lan, Kinh Vô Huyết, Thượng Quan Nguyên Cơ, những thứ này đều là tồn tại tiếng tăm lừng lẫy trong học viện, nguyên bản Triệu Luân yếu hơn bốn người này một tầng, nhưng theo hắn nhảy vào Sơn Hà Cảnh đại viên mãn, đã ngang hàng với bốn người này rồi.
- Theo các vị, tiểu tử kia có thể chống mấy chiêu?
Sa Nguyên cười nói.
- Tiểu tử kia bất quá là tiểu cực vị, dù có tiềm lực thiên tài Tứ Tinh cũng chỉ tương đương với trung cực vị đỉnh phong, cho dù Bạch Nguyên Tư chỉ là đại cực vị thông thường cũng có thể dễ dàng trấn áp hắn, huống chi Bạch Nguyên Tư còn là đại cực vị trung kỳ, tiếp cận thiên tài Tam Tinh.
Liễu Huệ Lan tiếp lời.
Liễu gia mấy đời đều là thuộc cấp trung thành của Triệu đại tướng quân, bởi vậy Liễu Huệ Lan tự nhiên hoàn toàn thiên hướng Triệu Luân. Bất quá, nàng nói cũng là tình hình thực tế, để Kinh Vô Huyết, Thượng Quan Nguyên Cơ đều gật đầu, mà Triệu Luân thì lộ ra vẻ khinh thường.
- Vậy chúng ta đánh cuộc một chút đi.
Sa Nguyên cười nói.
- Đánh cuộc như thế nào, đánh cuộc cái gì?
Triệu Luân hỏi, hắn và Sa Nguyên đều là con của Đại Tướng Quân, bình thường không ít vì danh xưng đệ nhất công tử mà đấu khó phân thắng bại, tự nhiên không cam lòng tỏ ra yếu kém.
- Ta cá tiểu tử kia có thể kéo đến trên năm trăm chiêu, thậm chí có thể thắng!
Sa Nguyên cười nói.
Mấy người Triệu Luân đều lộ ra vẻ kinh ngạc, điều này sao có thể?
So sánh thực lực của hai bên đã rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, vô luận như thế nào Lăng Hàn cũng không có một chút xíu khả năng thắng, thậm chí có thể chống được mười chiêu hay không cũng là miễn cưỡng, làm sao có thể chống được sau năm trăm chiêu, càng không nói đến có thể thắng.
- Sa huynh, thật muốn khư khư cố chấp như vậy sao?
Kinh Vô Huyết lạnh lùng nói, hắn trời sinh lạnh lùng, ngược lại không phải có cừu oán với ai.
Sa Nguyên lộ ra dáng tươi cười nói:
- Ta đánh cuộc với mấy vị là được.
- Ngươi đã muốn tặng lễ không, được, ta cược một khối Bạch Vân tinh thiết!
Triệu Luân nói.
Tê!
Liễu Huệ Lan, Kinh Vô Huyết, Thượng Quan Nguyên Cơ đều lộ ra vẻ khiếp sợ, Bạch Vân tinh thiết chính là Thần Thiết cấp bảy, vô cùng trân quý.
Sa Nguyên cũng nao nao nói:
- Triệu Luân, thủ bút của ngươi thật lớn!
- Không dám sao?
Triệu Luân cười lạnh.
- Nhận!
Sa Nguyên hào khí can vân nói.
Liễu Huệ Lan liền nói:
- Sa huynh hào sảng như thế, vậy tiểu muội cũng không thể coi thường Sa huynh, liền cược ba giọt Vân Phượng chân huyết.
Lại là đại thủ bút.
Nàng nói Vân Phượng chân huyết dĩ nhiên không thể nào là Thượng Cổ Thần Thú Chân Phượng, mà là hậu đại huyết mạch loãng, nhưng dù như vậy, chỉ cần mang một chữ Phượng cũng đại biểu cho mạnh mẻ và hi hữu.
- Ha hả, ta cược một khối Tam Tê Mặc Ngọc hảo.
Thượng Quan Nguyên Cơ cười nói.
- Một cây Dương Tinh Thảo.
Kinh Vô Huyết lạnh lùng nói.
May là Sa Nguyên đã có lý giải tương đối với Lăng Hàn, nhưng vẫn có cảm giác khô miệng, vạn nhất hắn thua, bồi ra tài vật tương đương, sẽ làm hắn ở trong vạn năm kế tiếp túng quẫn.
Nhưng nếu thắng thì sao? Phất lớn!
Phú quý hiểm trung cầu.
- Vậy ngồi xem đi!
Sa Nguyên cười nói, nhưng bốn người Triệu Luân đều có thể nghe ra vẻ khẩn trương của hắn, đây cũng là chuyện rất bình thường, vì tiền đặt cược quá lớn, mà phần thắng của Lăng Hàn lại quá thấp.
...
- Lăng Hàn!
Đường Phong từ trong đám người nhảy ra, chặn lối đi của Lăng Hàn, hắn đã ở đây đợi thật lâu.
Lăng Hàn liếc mắt, thản nhiên nói:
- Ngươi là ai?
Đường Phong thiếu chút nữa xỉu vì tức, hắn đường đường Bắc Phân Viện tiểu cực bộ đệ nhất nhân, ngươi cư nhiên không nhận ra ta?
- Có dám đánh với ta một trận không?
Hắn lớn tiếng nói.
Lăng Hàn cười lắc đầu nói:
- Được rồi, ta không muốn khi dễ ngươi!
- Ngươi quá kiêu ngạo!
Đường Phong giận sôi lên, trực tiếp vỗ ra một chưởng, đánh tới đầu Lăng Hàn.
Hắn và Lăng Hàn cùng là người của tiểu cực bộ, bởi vậy luận bàn thông thường căn bản không cần được Lăng Hàn đồng ý, có thể trực tiếp xuất thủ, chỉ cần không đánh chết đánh tàn phế là được.
Lăng Hàn nghiêng người một cái nói:
- Này là lần cảnh cáo duy nhất, không nên khiêu khích ta, bằng không chính là tự mình chuốc lấy cực khổ!
- Hừ!
Đường Phong nào sẽ để ở trong lòng, toàn thân hắn rung lên, cả người có thần quang dương động, thời điểm xuất thủ, lòng bàn tay có ba đạo thần văn, tản mát ra khí tức cổ xưa.
- Này là Tam Nhất Quy Nguyên Công?
Bên cạnh có người suy đoán nói.
- Không sai, nghe nói Đường Phong từng tiến nhập một di tích cổ, thu được môn kỳ công này, uy lực kinh người. Hắn có thể trở thành Bắc Phân Viện tiểu cực bộ đệ nhất nhân, môn cổ công này không thể không tính.
- Nhìn xem Lăng Hàn ngăn cản thế nào.
- Ha hả, hẳn không có vấn đề đi, bằng không nếu ngay cả Đường Phong cũng ngăn không nổi, hắn như thế nào đấu với Bạch Nguyên Tư, căn bản là bị miểu sát!
Oanh, Đường Phong giết lại, thần quang bao phủ, hắn uy phong lẫm lẫm.
- Đây là ngươi tự tìm!
Lăng Hàn xuất thủ, oanh, hắn không che dấu khí tức của mình nữa, phía sau có hư ảnh hai ngọn núi cao, thần văn đan vào, thổ hoàng sắc là thần văn trọng lực, màu lửa đỏ là thần văn hỏa diễm.
Thình thịch!
Đường Phong bị đánh bay, trực tiếp đụng lên vách núi đá, nhất thời đánh ra một hố sâu hình chữ đại, cả người đều hõm vào.
Hắn không có thể phách cấp bậc Thần Thiết, tuy miễn cưỡng vận dụng nguyên lực thủ hộ, nhưng vẫn bị chấn đến hai mắt biến thành màu đen, cả người tê liệt, tiên huyết cuồng phun.
---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.