Thần Côn Tiên Nữ Đại Nhân Cường Cưới Mỹ Kiều Thê

Chương 58: Đi Mời





Cô nương.Dòng nước mắt nóng hổi lăn xuống.Thược Dược vô cùng kinh ngạc sờ lên khuôn mặt đầy nước mắt của mình.Nàng ta chưa từng khóc lóc đau khổ như vậy.Sao lại vì một câu nói mà xúc động tới như vậy.Nàng ta trịnh trọng quỳ xuống: Cô nương đối với nô tỳ như một người bạn tâm giao tri kỷ, nô tỳ không thể báo đáp, thật hổ thẹn với cô nương.
Cô nương, no tỳ có đầy hoài bão nhưng đi theo bên cạnh người thì nô tỳ đã tìm được một vị trí thích hợp nhất, nô tỳ không thấy bản thân là nhân tài không được trọng dụng.

Cô nương đoan chính, tính tình rộng lượng hơn cả đấng nam nhi, dám làm những việc mà người thường không làm được, Thược Dược nguyện đi theo chủ tử, cả đời này trước sau như một, tới chết mới thôi.Biểu hiện của Hỉ Dương hoàn toàn bình thản, không hề có một chút gợn sóng hay ngạc nhiên nào, dường như tất cả đều nằm trong dự đoán của nàng.Thược Dược, ta hiểu tấm lòng của ngươi, ngươi đứng lên đi.Cô nương đồng ý rồi sao?Không được, ta đã nói rồi, đợi ngươi trải nghiệm hết những gì mà ngươi cần phải trải, tới lúc đó ta mới mở rộng cửa chào đón ngươi.Cô nương...Đôi khi thiên cơ bất khả lộ, nói nhiều quá thì vị cô nương của ngươi sẽ tổn thọ đó.Vốn dĩ Thược Dược còn có ý muốn cố gắng cứu vãn, nhưng nghe được câu này thì lập tức im lặng.Không phải là nàng ta không dám mà thật sự là không thể thử, thân thể của Hỉ Dương cô nương thì một cơn gió nhẹ cũng muốn cuốn bay đi.
Dù cùng là nữ nhân nhưng nàng ta cũng thấy nóng ruột thay cho nàng, huống chi là chủ tử của mình.Nếu chủ tử mà biết mình bị nàng trả về, e là… Sẽ cho mình xuống tầng cuối cùng của lều chõng để rèn luyện luôn mất.Nghĩ tới thôi cũng thấy sợ.Chỉ là Hỉ Dương còn chưa kịp dọn ra khỏi phủ thì nhũ mẫu ở tiền viện đã tới mời người rồi.Hỉ Dương nhìn về phía ánh mặt trời, nghĩ sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ tới nên không hề do dự mà lập tức đi theo.Ngược lại, gã sai vặt đi theo phía sau thì lại sửng sốt, ngơ ngác nhìn rồi đứng lui sang hai bên.Vẻ mặt của Thược Dược hung dữ, đứng trước mặt bọn họ như con hổ hùng dũng, đưa tay ngăn lại: Tránh xa ra chút.Nàng ta khoanh tay lại, trên người còn mang theo kiếm, trông không dễ nuốt chút nào.Thấy nàng ta có vị trí đặc biệt, hai người lại thấy Hỉ Dương cũng rất ngay thẳng có phép tắc nên cũng không cứng rắn.Mấy người Thái Liên ở trong nhà nghe thấy tiếng cũng xôn xao ló đầu ra, Thái Thanh và Vương An vội vàng chạy tới.Hai người các ngươi làm cái gì vậy, còn không mau đi làm việc của mình đi.Thái Liên đi ra ngăn không cho hai người lỗ mãng.Thái Liên, ít nhiều gì tỷ cũng được chủ tử coi trọng, cũng được thăng làm nhất đẳng nha hoàn thân cận với người, mấy ngày nay chúng ta tới đây thì đều nước sông không phạm nước giếng với mấy cái người ở trong nhà này, vậy mà hôm nay bọn họ lại hùng hổ chạy tới đây bắt người, ta không chịu đựng được.

Đúng vậy đó Thái Liên, sao ngươi không sốt ruột chút nào hết vậy.
Vương An hơi trách móc.Thái Liên thở dài, lắc đầu nhìn hai người.Ngươi không nói thì ta cũng không biết là chúng ta đã ở đây lâu như vậy rồi đấy, vậy thì các ngươi cũng phải hiểu rất rõ một điều, cô nương của chúng ta không phải người bình thường, nếu có vấn đề gì nghiêm trọng thì cũng tự biết bảo vệ bản thân, huống hồ gì nàng ấy còn có một năng lực bí ẩn cơ mà.
Với lại còn có Thược Dược đi theo, ngươi nói coi ngươi ồn ào chạy theo người ta đòi cãi nhau như vậy, tới lúc đó thì không phải sẽ làm chủ tử mất mặt à?Hai người nghe xong, vẻ mặt ngượng ngùng vô cùng.Ai bảo tỷ không chịu nói sớm, ta còn tưởng là tỷ không quan tâm tới chủ tử nữa chứ.Phải phải phải, ta không quan tâm, ngươi thì quan tâm nhất rồi.Ai da, Thái Liên tỷ, ta không có cố ý đâu, phải không Vương An? Chỉ là chúng ta sợ bị làm loạn thôi.Nói như thể ta không quan tâm vậy đó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.