Thần Chủ Ở Rể

Chương 376:




CHƯƠNG 376

Cô là chê tôi chết chưa đủ thảm, còn muốn kêu tôi chết thêm lần nữa phải không?

Cô thật tàn độc, tôi có chỗ nào đắc tội với cô mà cô muốn đối xử với tôi như vậy!!

Cô là sợ Vương đại sư không giết tôi hay gì?

Tôn Liễu đã tức giận, giống như phát điên đạp vào eo của Hồng Kim Phượng một cái, đạp Hồng Kim Phượng ngã giống như chó ăn cứt rồi mắng: “Dám nói xấu Vương đại sư, cô muốn chết sao? Cô là ai, tôi quen cô sao?”

Bạch Liên Thành vì thể hiện, một cước đạp lên người Hồng Kim Phượng, cực kỳ tức giận nói: “Thị hiếu của giới giải trí là bị loại người cặn bã như cô làm hỏng. Vương đại sư là ai, ai cho cô lá gan vu khống? Vợ của Vương đại sư tôn quý cỡ nào, cô là thứ gì, dám sỉ nhục như vậy!”

Ngô Kỳ Long chợt sững người, kinh ngạc nhìn sang đám người Bạch Liên Thành, tình hình hình như có chút không đúng.

Sao cảm thấy bọn họ đều đang sợ cậu Vương?

Lẽ nào, bọn họ biết thân phận thật của cậu Vương rồi? Điều này không đúng mà.

Chuyện này lại là như nào?

Triệu Thanh Hà vốn rất tức giận, nhìn thấy một màn này thì có hơi sững người.

Đó là đạo diễn lớn Bạch Liên Thành, đó là ngôi sao lớn Tôn Liễu, bọn họ vậy mà quen Bác Thần? Bọn họ còn bảo vệ Bác Thần?

Nhưng bọn họ tại sao cứ gọi Bác Thần là Vương đại sư?

Bác Thần lại làm cái gì rồi? Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi sai rồi, tôi sai rồi.”

Hồng Kim Phượng ôm đầu khóc, nhiều hơn là bị dọa!

Cô ta cảm nhận được một sự kinh sợ sâu sắc, một sự sợ hãi xuất phát từ sâu trong linh hồn!

Bạch Liên Thành và Tôn Liễu, vì bảo vệ Vương Bác Thần, không tiếc hủy họai hình tượng ra tay với cô ta!

Rốt cuộc là sao, Vương Bác Thần không phải là một kẻ ở rể ăn bám hay sao? Bạch Liên Thành và Tôn Liễu tại sao sợ anh như vậy!

Hồng Kim Phượng sợ phát khóc, nhưng so với sợ hãi, cô ta càng hối hận!

Nếu vừa rồi không nói những lời đó, với quan hệ của cô ta và Triệu Thanh Hà, Triệu Thanh Hà tuyệt đối sẽ giúp cô ta.

Cho dù cô ta có chê bai thế nào đi nữa, chỉ cần dùng thái độ bình thường đối đãi, cũng sẽ có được lợi ích rất lớn.

Nhưng cô ta không có!!!

Cơ hội tốt ngàn năm có một như vậy, bị chính cô ta cắt đứt rồi!

Hồng Kim Phượng càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng nhức nhối, quỳ ở dưới đất cầu xin: “Triệu Thanh Hà, tôi sai rồi, xin lỗi, tôi không nên nói những lời đó, là miệng tôi thối, là tôi không biết xấu hổ, nể tình chúng ta là bạn chung ký túc, cậu tha cho tôi đi, cho tôi thêm một cơ hội. Tôi không nên nói chồng của cậu, tôi không nên xem thường cậu, xin cậu và chồng của cậu xin giúp, tha cho tôi đi.”

Triệu Thanh Hà không thể chịu được, vừa muốn lên tiếng, Vương Bác Thần lạnh nhạt nói: “Tự gây nghiệp, không thể sống. Thanh Hà, thứ như này, không đáng để em lãng phí tình cảm.’

Hồng Kim Phượng đã bị dọa đến mức không nói ra lời rồi, cô ta thế nào cũng không ngờ, bản thân chỉ mỉa mai Triệu Thanh Hà một chút, chỉ là muốn ở trước mặt Triệu Thanh Hà khoe mẽ một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.