Thần Chủ Ở Rể

Chương 342:




CHƯƠNG 342

Có người kích động nói: “Thần chủ, đây là điều mà chúng tôi nên làm, ngài đối xử tốt với chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp đỡ ngài!!”

“Đúng vậy thần chủ, ngài bảo vệ chúng tôi, chúng tôi cũng không thể để ngài bị ức hiếp.”

“Ức hiếp ngài chính là ức hiếp chúng tôi, chúng tôi không đồng ý cho người khác ức hiếp ngài!”

“Đúng vậy, chúng tôi tuyệt đối không đồng ý!”

Mắt Canh Phong và những người khác đều đỏ hoe!

Đây, mới là nhân dân đồng lòng!

Lòng dân là cái gì? Lòng dân chính là, biết rõ đối phương rất lợi hại, biết rõ mình có thể sẽ chết, nhưng chỉ cần bọn họ ức hiếp bạn, chúng tôi cũng dám đứng ra giúp đỡ bạn!!

Đây, chính là lòng dân!

“Được rồi, mọi chuyện đã kết thúc rồi, mọi người trở về đi, chăm chỉ kiếm tiền, sống thật tốt, chuyện canh nhà giữ nước cứ giao cho chúng tôi, trách nhiệm sống thật tốt giao cho mọi người. Lão Ngũ, hôm nay dẫn mọi người đi ăn một bữa thật ngon, hướng đến cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc, tiểu Canh, tiếp đãi mọi người thật tốt.”

“Cảm ơn thần chủ!”

“Sau nay, chúng ta trở về nhà có thể chém gió rồi, haha.”

Những người đàn ông giản dị này, cũng không khách khí với Vương Bác Thần.

Theo như bọn họ thấy, cần gì phải khách khí, thần chủ là người của bọn họ, ai khách khí với chính người của mình?

Lão Ngũ dẫn mọi người rời đi, khoe khoang với những người ở bên cạnh: “Mấy tên vô dụng các ông, tôi đã quen biết thần chủ từ lâu rồi, mấy người còn cười nhạo tôi, bây giờ nhìn thấy chưa? Tôi là người đưa thuốc cho thần chủ đó!”

Có người mắng: “Cái lão già nhà ông không phải là người mà, lại còn giấu chúng tôi, ông nhất định phải mời chúng tôi uống rượu!”

Lão Nguc tràn đầy cảm giác ưu việt, hừ nói: “Mấy người đúng là ngu ngốc, thân phận của thần chủ là cơ mật quốc gia, tôi có thể nói với mấy người sao? Ngộ nhỡ mấy tên ngu ngốc các ông nói ra thì phải làm sao?”

….

Vương Bác Thần quỳ trước mộ mẹ mình, rất lâu không nói gì.

Lý Hoàng đưa cho Vương Bác Thần một nén nhang, thở dài một tiếng, đau buồn nói: “Kết thúc rồi, tất cả đều kết thúc rồi.”

Vương Bác Thần liếc nhìn ông ta, cuối cùng cũng nhận lấy nén nhang ngơ ngác nhìn vào bia mộ của mẹ, nhìn bức ảnh của mẹ ở trên bia mộ.

Đúng lúc này, mấy chiếc xe xa hoa chạy đến, Kim Nguyên đi xuống, khẽ nói: “Đại thiếu gia, cậu nên trở về rồi.”

Vương Bác Thần không châm điếu thuốc, anh chìm đắm trong nỗi đau nhói lòng, thẫn thờ nhìn di ảnh của mẹ mình.

Mẹ, cuối cùng con cũng báo thù được cho mẹ rồi!

Nhưng mà mẹ ơi, con không vui một chút nào, con không hề cảm thấy thích thú, không hề cảm thấy vui sướng khi trả được thù.

Mẹ, con thực sự không muốn trả thù, thực sự con không muốn trả thù gì cả, con chỉ muốn mẹ vẫn sống với con.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.