Thần Chủ Ở Rể

Chương 1309:




CHƯƠNG 1309

Đất nước người thân bạn bè ở đằng sau sẽ có thêm vài phần an toàn.

Thịnh thế này sẽ càng thêm vững chắc.

“Giết!”

Vũ Trọng Thiên quát một tiếng, tiếp tục ra tay.

Những người của nhà họ Tần không những không đầu hàng, còn dám phản kháng, vậy thì giết.

Tính cách của anh ta âm trầm, xuất chiêu cũng như vậy, vô thanh vô tức, giống như rắn độc, bất thình lình cho bạn một nhát, không kịp phòng bị.

Mà Kiều Thanh Phong ở một bên thì lại bá đạo vô cùng, một đường càn quét, chỉ công không thủ, cũng mặc kệ đối phương có thể làm mình bị thương hay không, cứ lao vào.

Anh ta là một mình có sát khí mạnh nhất trong ba đại chiến thần của Thần Thiên Các, lúc này sát khí tản ra, quanh người dường như xuất hiện một tầng huyết vụ màu đỏ.

Người của nhà họ Tần nếu đã không đầu hàng.

Vậy thì không có cơ hội thương lượng nữa.

U nhọt của nước R, buộc phải loại bỏ.

Mà lúc này, chiến đấu của Vương Bác Thần và Tần Mệnh đã đi vào giai đoạn cao trào.

Cảnh giới của Vương Bác Thần dù sao cũng thấp hơn Tần Mệnh, bị cảnh giới áp chế, sinh ra một chút ảnh hưởng, tuy không lớn, nhưng ở trong chiến đấu sinh tử thì đủ trí mạng.

Vương Bác Thần không dám sơ ý.

Anh bị Tần Mệnh vỗ một chưởng đập từ trên không xuống, lau máu ở khóe miệng thì lại càng thêm điên cuồng.

“Đằng Vân Cảnh, quả thật không tầm thường.”

Tần Mệnh cũng không dễ chịu, hừ lạnh một tiếng, dưới chân ngưng tụ ra một đám mây màu xám.

Đây là đặc trưng rõ ràng nhất của Đằng Vân Cảnh.

Tuy người Siêu Phàm có thể ngự không mà đo, nhưng thời gian duy trì không dài.

Nhưng tới Đằng Vân Cảnh thì khác, có thể ngự không phi hành, cưỡi mây đạp gió, có thể đứng trên không thời gian dài.

Tân Mệnh ngự không nhìn xuống, cao cao tại thương nói: “Vương Bác Thần, cậu vẫn là quá non. Thật sự tưởng rằng nhục thân mạnh mẽ thì có khả năng đối kháng với tôi ư? Đằng Vân Cảnh, là cảnh giới cậu không thể tưởng tượng!”

Vương Bác Thần lau máu ở khóe miệng, nở nụ cười rạng rỡ: “Đằng Vân Cảnh quả thật mạnh mẽ, nhưng ông chỉ là một phế vật, năm đó bị Vương Long đè đầu, bây giờ vẫn phải bị người họ Vương như tôi đè. Tôi thật sự căm ghét những tên cặn bã tự cho rằng cao cao tại thương như các người! Thật sự tưởng rằng có chút thực lực thì thích làm gì thì làm à? Hỏi xem những người như chúng tôi có đồng ý hay không?”

Tần Mệnh giống như đã ăn chắc được Vương Bác Thần, vậy mà không có thừa thắng truy kích.

Ông ta vênh váo nói: “Sự kiên trì nực cười của các người ở trước mặt thực lực tuyệt đối không đáng một xu. Một nước R cỏn con, tiêu diệt thì tiêu diệt thôi, đối với chúng tôi không hề ảnh hưởng. Dân tộc đất nước gì đó, đối với cường giả cấp bậc như chúng tôi mà nói, đã không có bất cứ ý nghĩa nào nữa. Vương Bác Thần, cậu thật sự là đáng thương!”

Vương Bác Thần vẫn cười: “Vậy sao? Vậy nhân vật nhỏ như tôi, hôm nay cho những nhân vật lớn cao cao tại thương như các người thấy lực lượng của những nhân vật nhỏ như chúng tôi!”

Anh bỗng nhiên quát lên đầy lạnh lùng: “Kiếm tới!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.