Thần Chủ Ở Rể

Chương 1297:




CHƯƠNG 1297

Tần Hồ chợt sững người, sau đó quỳ xuống nói: “Anh Vương, đừng giết ba tôi, là tôi đắc tội với anh, không liên quan tới ba tôi.”

“Tôi sẽ không làm gì ông ta cả, có chuyện muốn hỏi ông ta.”

Vương Bác Thần cũng không muốn làm gì con rối nhà họ Tần này.

“Được, được.”

Tần Hồ vội vàng gọi điện cho ba của anh ta – Tần Trọng.

Rất nhanh, Tần Trọng chạy ra.

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của con trai, lập tức phản ứng lại sự việc không đúng, đang muốn gọi người, Vương Bác Thần hờ hững nói: “Tần Trọng, lên xe nói vài câu. Nếu tôi muốn ra tay, ông cho dù gọi hết tất cả người của nhà họ Tần cũng không đủ cho tôi giết.”

Tần Trọng sửng sốt trong lòng, tên nhóc này là ai? Thật ngông cuồng.

Nhưng thấy dáng vẻ liêu mạng nháy mắt của con trai, ông ta không vọng động, lên xe lạnh lùng hỏi: “Cậu là ai? Tôi nói cho cậu biết, nhà họ Tần tôi không dễ chọc đâu.”

Vương Bác Thần không đếm xỉa tới ông ta, quay đầu nói với Trần Tiểu Băng: “Cô Trần, cô và cậu Tần tránh mặt một chút, tôi và Tần gia chủ nói vài câu.”

Trần Tiểu Băng nghỉ hoặc trong lòng, không biết Vương Bác Thần tới nhà họ Tần là muốn làm gì, nhưng cũng không dám hỏi, cô ta và Tần Hồ đi xuống xe.

Xuống xe, Tần Hồ thấp giọng van xin: “Tiểu Băng, là tôi sai rồi, cô giúp tôi cầu xin đi, bảo anh ta tha cho tôi. Tôi sau này sẽ không quấn lấy cô nữa.”

Trần Tiểu Băng bất lực cười khổ nói: “Cậu Tần, trước đó tôi đã nói với anh, anh Vương không phải người có thể chọc vào, anh không nghe, tôi có cách gì chứ. Tôi chỉ là một con hát, ở trong mắt của anh Vương cái gì cũng không phải. Anh Vương bảo anh phối hợp thì anh cố gắng phối hợp là được. Anh tốt nhất nói với ba anh, nếu anh Vương có yêu cầu gì thì cứ đồng ý.”

Trần Tiểu Băng nghĩ rồi nói: “Tin tôi, anh Vương chắc chắn là tồn tại các người không chọc nổi, cả nước R người có thể chọc được anh Vương, gần như không có.”

Quả thật không có.

Lần đó Anh Vương đại náo nhà họ Vương, ngay cả những người như quốc chủ cũng đứng ở phía Anh Vương, cuối cùng lão soái xuất mã cũng không thể giải quyết vấn đề, ngược lại trừng phạt người của nhà họ Vương.

Vì để Tần Hồ hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, Trần Tiểu Băng tăng thêm ngự khí: “Không chỉ là nước R, bao gồm cả nước ngoài.”

Tần Hồ nuốt nước bọt, cẩn thận nói: “Tiểu Băng, anh Vương rốt cuộc là ai?”

Thần sắc của Trần Tiểu Băng ngưng trọng nói: “Tuyệt đối đừng nghe ngóng thân phận của anh Vương, anh chỉ cần biết người đối đầu với anh Vương, tất cả đều chết là được. Gia tộc đứng đầu ở Giang Nam – nhà họ Chu trâu bò chứ? Bị anh Vương dẫn người diệt rồi.”

Tần Hồ bị dọa suýt nữa mềm nhũn ra đất, lắp bắp nói: “Người, người tiêu diệt nhà họ Chu, là, là anh Vương sao?”

Trần Tiểu Băng gật đầu.

Tần Hồ tát mạnh mình hai cái, nói: “Mẹ kiếp tôi thật sự là một con heo, rốt cuộc đã trêu chọc vào người như nào thế!”

Trần Tiểu Băng vốn không có ấn tượng tốt đẹp gì với Tân Hồ, những năm nay Tần Hồ đi tới đâu cũng nói rằng cô ta là bạn gái của anh ta, khiến cô ta rất cảm phản.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.