Thần Chủ Ở Rể

Chương 1287:




CHƯƠNG 1287

Nhưng bây giờ ở giữa một đường sinh tử, tất cả hoài nghi đều sẽ bị phóng to vô hạn.

Đều muốn bảo vệ mạng mình, ai còn dám tin tưởng người khác? Huống chỉ lúc đầu bọn họ cũng không phải một lòng, chỉ là vì đối phó Vương Bác Thần mà tạm hợp tác, nào có việc tin tưởng nhau.

Coi như trong đó có người thông minh không tin, nhưng lúc này, cũng không phải ai cũng bình tĩnh được.

Bỗng nhiên, Quách Đỉnh bổ trường đao xuống, một đao chém đứt đầu một Siêu Phàm Giả, cười to nói: “Ông Dư, ông quả nhiên không có nói sai, tên này yếu nhất.

Được rồi, đừng diễn nữa, những năm qua ông vất vả rồi.”

Trường kiếm lão soái Khương Lạc Trần lấp lóe, một người ép cho hai người đối diện không có cơ hội đánh trả, thân hình lóe lên, trực tiếp xuất hiện sau lưng ba người trước mặt Cổ Nhật Long, một kiếm chém một người thành hai khúc.

Thản nhiên nói: “Kịch vẫn phải đóng, Dư Dương, đừng nghe Quách Đỉnh, tiếp tục diễn kịch, thê thảm một chút, bộ dáng bi phấn một chút, đúng, phải có bộ dáng như vậy, đợi lát nữa quay lại, đưa cho Thế gia hào tộc xem, ông vẫn sẽ là thượng khách của bọn họ như cũ!”

Mà bên này, Vương Bác Thần cố ý nói: “Ông Dư, nếu không phải tôi hiểu rõ mọi chuyện, cũng đều bị ông lừa gạt. Trình độ diễn xuất của ông quá giống thật, tôi cũng không ra tay, chính ông lại diễn ra hết.”

“Khinh người quá đáng! !”

Dư Dương tức giận đến phun máu, nhưng người phía ông ta, ánh mắt nhìn về phía ông ta đều đã thay đổi.

Trong nháy mắt, đại chiến bắt đầu!

Quyền ấn chưởng ấn tung bay, bóng người lấp lóe, đánh thành một đoàn.

Phía Dư Dương, mười một vị Siêu Phàm Giả đồng thời ra tay, nhưng là khí thế rõ ràng không được như phía Vương Bác Thần.

Cứ việc Phía bên Vương Bác Thần chỉ có năm người, lại khí thế như hồng, mảy may không để bọn người Dư Dương trong mắt.

Cổ Nhật Long và Mộc Sơn đều là cường giả lâu năm có tiếng, Dư Dương ở trước mặt hai người bọn họ, còn không lọt nổi mắt xanh của bọn họ.

Quách Đỉnh lấy một địch hai, khiến người ngoài ý muốn là, thực lực lão già này thế mà không yếu, đối mặt hai vị Siêu Phàm Giả, không hề rơi xuống hạ phong một chút nào.

Đấu pháp hung tàn dị thường, hai tên Siêu Phàm Giả đối diện kia, bị ông ta đè lên đánh.

Mà lúc này, Vương Bác Thần lại chỉ nhìn chằm chằm một người Dư Dương, vừa rồi anh chỉ muốn giết chết lão già này.

Ở bên ngoài chỉ huy không ngừng, một bộ ăn chắc, tỏ vẻ gì chứ!

“Lão già, vừa rồi làm ra vẻ rất vui đúng không? Cảm thấy ăn chắc tôi rồi đúng không?”

Vương Bác Thần từng quyền đánh tới hướng Dư Dương, vừa rồi nếu không phải Khốn Long Trận chống đỡ một hồi, đã bị lão già này lôi kéo chết rồi.

“Vương Bác Thần, đừng cho là tôi sợ cậu, bây giờ còn chưa tới cuối cùng, các cậu cũng không nhất định có thể thắng.”

Dư Dương cũng nổi giận, Vương Bác Thần một tên hậu bối, bây giờ đuổi theo đánh ông ta, nếu không phải kiêng kị những người Cổ Nhật Long kia đột nhiên ra tay với ông ta, làm sao đến nông nỗi bị Vương Bác Thần áp chế.

“Thắng hay không thắng nói sau, ông đây giết chết ông trước!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.