Thần Chủ Ở Rể

Chương 1206:




CHƯƠNG 1206

Có điều đối với Vương Bác Thần mà nói, loại bóng tối này không có ảnh hưởng gì tới thị lực của anh.

Xung quanh yên tĩnh tới mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mình, Vương Bác Thần cảm nhận kỹ mọi thứ xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện chỗ nào không đúng.

Chuyện này lại là sao?

Nhạc Ẩn Long ở đây mất đi cánh tay.

Nhưng nơi này lại không có bất cứ dấu vết đánh nhau tồn tại.

Vương Bác Thần càng thêm cảnh giác.

Sự việc khác thường nhất định có quỷ!

Vương Bác Thần cực kỳ cảnh giác.

Nơi này quá yên tĩnh.

Bảo tháp chín tầng trước mắt cho người ta một loại cảm giác đè nén, đặc biệt ở trong bóng tối, trong hoàn cảnh yên tĩnh như này, một tòa tháp cổ xuất hiện đột ngột như này thật sự rất quỷ dị.

Nhạc Ẩn Long ở đây mất đi một cánh tay, nhất định có tồn tại mạnh mẽ ở đây.

Chỉ là không biết mạnh tới mức độ nào.

Vương Bác Thần kiểm tra kỹ xung quanh, sau khi chắc chắn xung quanh không có gì tồn tại, lúc này mới đẩy cửa tháp ra đi vào.

Két.

Âm thanh đẩy cửa trở nên cực kỳ to ở trong bóng tối cực kỳ yên tĩnh.

Vương Bác Thần chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, nhưng điều kỳ lạ là cửa tháp được đẩy ra, vẫn không có xuất hiện sự khác thường gì cả.

Trong lòng anh càng thêm nghi hoặc và cảnh giác, những thủ hạ đó của anh xảy ra chuyện ở đây, cánh tay của Nhạc Ẩn Long cũng mất ở đây, tại sao anh xuất hiện rồi lại không có bất cứ điều khác thường?

Còn nữa, phong ấn mà Nhạc Ẩn Long nói lại ở nơi nào? Nhạc Ẩn Long cũng không nói nơi này tồn tại một tòa tháp cổ 9 tầng.

Nhạc Ẩn Long không thể quên nói, vậy chứng tỏ, đám người Nhạc Ẩn Long không có nhìn thấy tòa tháp cổ 9 tầng này.

Chuyện này lại là sao?

Đột nhiên, bụp một tiếng, cửa tháp đóng lại không có dấu hiệu báo trước.

Thần kinh của Vương Bác Thần căng lên, bỗng xoay người lại, nắm đấm sắp tung ra.

Nhưng vẫn không có thứ gì xuất hiện.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Vương Bác Thần không khỏi trở nên lắng, cửa tháp không thể vô duyên vô cớ mà đóng lại, đối phương ẩn ở trong bóng tối.

Chỉ là anh vẫn chưa phát hiện.

Vương Bác Thần hít sâu vài hơi, tiếp tục đi về phía trước.

Vào lúc này, tự dưng xuất hiện một làn khói, Vương Bác Thần vô cùng cảnh giác.

Đột nhiên, một bàn tay bò ra từ mặt đất, túm lấy cổ tay của Vương Bác Thần, một thanh trường mâu sắc nhọn, bỗng xuất hiện, đâm về phía đầu của anh.

Xoạt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.