Thần Chủ Ở Rể

Chương 1198:




CHƯƠNG 1198

Vương Bác Thần lắc đầu, vẻ mặt xám xịt, mặt như tro tàn.

Phụt.

Đột nhiên Vương Bác Thần phun ra một ngụm máu, ôm lấy ngực.

Trái tim của anh rất đau.

“Anh Vương.”

Trần Tiểu Băng vội vàng đỡ lấy Vương Bác Thần, vẻ mặt rất lo lắng.

Những lời vừa rồi của Triệu Thanh Hà quả thật rất quá đáng, rất tổn thương người khác.

Cô ta nhìn ra, Vương Bác Thần thật sự yêu Triệu Thanh Hà.

Bị người mình yêu tổn thương như vậy, lại có mấy ai có thể chịu đựng nổi?

“Cô đi đi, tôi không sao.”

Vương Bác Thần đẩy tay của cô ta ra, vẻ mặt rất chua xót.

Dạ Anh Thư nhìn mà cũng sửng sốt trong lòng, cô ta vốn còn muốn cố ý k1ch thích Triệu Thanh Hà nữa, nhưng không ngờ hiệu quả lại tốt như thế.

Thậm chí khiến trong lòng cô ta có một chút lo lắng.

Ngộ nhỡ sau này Vương Bác Thần biết kẻ đứng sau tất cả chuyện ngày hôm nay là cô ta, vậy Vương Bác Thần liệu có còn thực hiện hôn ước nữa không?

“Bạn học cũ, xin lỗi nha, tôi thật sự không ngờ lại gây ra khó khắn lớn như vậy cho cậu.”

Dạ Anh Thư vẻ mặt áy náy nói, nhưng trong lòng lại cực kỳ vui sướng, đây là hiệu quả mà cô ta muốn.

Chuyện này chỉ cần cô ta không nói, không ai biết bữa tiệc ngày hôm nay là một cái bẫy.

“Bây giờ anh ấy là người đàn ông của tôi, tôi sẽ chăm sóc anh ấy, cô vẫn là đi đi.”

Dạ Anh Thư thuận thế đỡ lấy Vương Bác Thần.

Trần Tiểu Băng mặt mày ngại ngùng, đáy mắt hiện ra một chút chán nản, chỉ đành rời đi trước.

Phụt.

Trong lòng Vương Bác Thần nhói đau, lại a một tiếng, phun ra một ngụm máu.

“Cậu thật sự không sao chứ? Sao lại nôn ra máu rồi? Đường đường là thần chủ Vương, sẽ không yếu vậy chứ?”

Dạ Anh Thư rất kinh ngạc.

Đây là tâm huyết!

Khi một người yêu đủ sâu, thật sự có thể cảm nhận nỗi đau.

Đó là một loại đau đớn khó nói thành lời, lồ ng ngực lún xuống giống như không thở được, tim giống như bị tảng đá ngàn cân đè lên.

Vương Bác Thần đẩy Dạ Anh Thư ra, lạnh lùng nói: “Bây giờ cô hài lòng rồi đúng không? Dạ Anh Thư, cô thật sự đủ tàn độc! Cô tốt nhất cầu nguyện nhà họ Dạ các cô không tham gia vào chuyện của mẹ tôi, nếu không tôi sẽ không nương tay.”

Trái tim của Dạ Anh Thư chợt run rẩy, thầm nghĩ mình có phải làm hơi quá không, có phải hơi hóa khéo thành vụng không.

Đúng như bà Ngô nói, cô ta quá tùy tính rồi không?

Nhưng Vương Bác Thần là chồng chưa cưới của cô ta, từ rất lâu trước kia đã có hôn ước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.