Thần Chủ Ở Rể

Chương 1101:




Chương 1101

Vương Bác Thần không quan tâm nhiều, tay trái kết thành một thủ quyết cổ quái, nhằm vào oán long linh đã sắp thành hình này, đáy mắt lộ ra ánh sáng.

Ninh Danh thấy Vương Bác Thần không nói gì, lo lắng Cổ Linh Linh không biết nông sâu, chọc giận Vương Bác Thần, lập tức bước lên một bước, dùng uy của Võ Hoàng, thấp giọng quát: “Tiên sinh nhà chúng đang thưởng thức phong cảnh, lập tức lui ra!”

Vừa dứt lời, sắc mắt Cổ Linh Linh lập tức trắng bệch, vội vàng dẫm phanh lại, đại não bị giọng nói này chấn động đến trống rỗng.

Bao Chức trong thùng xe bán tải, đầu đụng mạnh vào thành xe, đau đến mức nước mắt anh ta cũng rơi, hu hu hu mắng Cổ Linh Linh, đáng tiếc miệng bị Cổ Linh Linh dùng băng dính dán vào một câu cũng nói không nên lời.

Ninh Danh lo lắng nhìn về phía Vương Bác Thần, thấy anh vẫn như trước mặt không chút ảnh hưởng, lập tức nhẹ nhàng thở ra trong lòng.

Cổ Linh Linh xem như là ông ta nhìn lớn lên, đương nhiên cũng không đành lòng làm cô ta bị tổn thương.

Nhưng mà lúc này Ninh Danh dịch dung thành một người đàn ông trung niên, Cổ Linh Linh có tỉnh táo lại căn bản cũng không nhận ra.

“Mấy người là ai? Đến phần mộ tổ tiên nhà tôi làm gì?”

Cổ Linh Linh lắc lắc đầu, không đến gần nữa, cảnh giác nhìn hai người.

Thầm nói gặp được cao thủ, lần này phiền phức rồi, nhất định là đến báo thù, nếu không đến phần mộ tổ tiên mình làm gì?

Này rõ ràng là đến đào mộ phần tổ tiên trả thù!

Rốt cuộc là tên ngu ngốc nào chọc phải người như vậy.

Người để râu này không đơn giản, bản cô nương không phải đối thủ của ông ta, nhưng cũng không thể nhìn bọn họ đào mộ phần tổ tiên được chứ?

Cô Linh Linh khó xử.

Đúng lúc này, trong bụi cỏ xung quanh đột nhiên có hơn mười cô gái vũ trang đầy đủ nhảy ra, lập tức bao vây hai người Vương Bác Thần và Ninh Danh, mười họng súng đen ngòm nhắm vào Vương Bác Thần và Ninh Danh, lạnh giọng quát lớn: “Hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống, không được nhúc nhích!”

Mấy cô gái này, đều là đội nữ mà Cổ Linh Linh một tay huấn luyện ra, thả vào trong quân đội cũng có thể xem là cấp tinh anh.

Trong mắt Ninh Danh, giống như là mấy cô cháu gái nhỏ và ông nội.

“Dừng tay cho tôi, lập tức lui ra!”

Sắc mặt Cổ Linh Linh thay đổi, người trung niên có râu kia thực lực sâu không lường được, vừa rồi uy nghiêm trong giọng nói, chế trụ được cả cô.

Bản thân cô chính là cấp bậc Đại Tông Sư, đội mấy cô gái này, trước mặt cường giả võ đạo căn bản không đủ nhìn.

Súng đối với cường giả võ đạo cấp bậc này mà nói, căn bản vô dụng, không hơn gì bật lửa.

Ninh Danh cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, đứa bé Linh Linh này cuối cùng không làm ông ta thất vọng, bình thường mặc dù lanh cha lanh chanh, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn là có đầu óc.

“Xem như cô thức thời.”

Ninh Danh làm bộ khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Cổ Linh Linh rất là đau đầu, bây giờ nên làm gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.