Thân Ái Đích, Đại Ca

Chương 7:




Về đến nhà, Trầm Thược không nói lời nào, mang gương mặt đỏ bừng lập tức trốn vào phòng ngủ. Trầm Tĩnh đột nhiên nổi tâm muốn trêu chọc cậu, vì thế cũng liền giả bộ đứng đắn, đường hoàng ưỡn ngực đi theo.
Trầm Thược lao vào phòng, bắt đầu có chút khẩn trương, luống cuống đi qua đi lại. Nội tâm đang tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Đấu tranh cái gì? Không phải là về câu nói tối qua của anh hai sao? Lại nghĩ tới, Trầm Thược mặt càng đỏ hơn. Vừa sợ hãi vừa chờ mong, cậu thật sự không biết bây giờ phải làm sao mới tốt, không dám nhìn Trầm Tĩnh, đành phải nhốt mình tự băn khoăn… Anh hai nói sau khi về nhà muốn… chỉ là… chỉ là… hồi trước Tiểu Du hình như đã từng nói qua, lần đầu tiên sẽ rất đau… Tuy rằng Trầm tiểu thiếu gia tự xưng không sợ trời không sợ đất, thế nhưng mọi người đều biết, mức độ tin tưởng vào điều này không cao, hơn nữa đau ở chỗ đó quả thực rất mất mặt, nói cho cùng thì chính là~~ cậu sợ đau a! (Tiểu Thược: Không phải vậy đâu!!! Mọi người phải tin ta!!! Lịch Tiểu: —____—b Tên nhóc ngốc nghếch này, đến giờ vẫn còn già mồm? Sao ta có thể viết ra được loại người @#%&* như ngươi vậy chứ, sỉ nhục quá đi mất~~~~~ Tiểu Thược: … Ta muốn bãi công…)
Sợ đau thì sợ đau đi, nhưng ngẫm lại… là anh hai đó! Anh hai sao nỡ thương tổn mình được? Hơn nữa mình thích anh hai như vậy, có thể cùng anh ấy làm tình… Khẳng định sẽ rất hạnh phúc… Rốt cuộc phải làm sao bây giờ đây…… Một tia sáng chợt xẹt qua trong đầu, Trầm Thược đã cho ra được quyết định! (Tác giả: Đừng hỏi ta tại sao hắn lại đột nhiên quyết định… ||||)Được rồi! Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy “tính” phúc có vẻ khá quan trọng a! Cũng không tin mình không chịu nổi chút đau đớn này! Hừ!
Nghĩ thông rồi, Trầm Thược thật sự không còn thấy sợ nữa, vội vàng chạy tới bên giường, cởi áo khoác, xốc chăn lên, chui vào, sau đó chùm kín mít… Dù sao cậu vẫn thấy ngượng mà… Nằm trên giường chờ cả buổi, mãi chả thấy anh hai có động tĩnh, lại trằn trọc xoay người tiếp tục đợi…
Trầm Tĩnh đem tất cả những động tác nhỏ này của cậu thu vào trong mắt, càng nhìn ý cười càng sâu. Bảo bối của anh thật đáng yêu không thể tả. Vờ ngó lơ đi qua, anh thản nhiên cầm lấy Notebook, ngồi một bên chơi game.
Phải chờ trái chờ, vẫn không thấy anh hai đả động gì cả, Trầm Thược quả thực có chút sốt ruột, he hé ló đầu ra, chỉ lộ hai con mắt sáng ngời, tia tia tia tia, lập tức tìm được ‘tình nhân’ vốn nên tới từ sớm. Nhìn anh nhàn nhã ngồi nghịch máy tính, Trầm Thược nổi nóng lên, gì chứ!! Nói cái gì mà về đến nhà sẽ lập tức OOXX mình(…), kết quả chỉ là trêu mình thôi!! Xốc chăn lên ngồi bật dậy, dùng cặp mắt to tròn trừng Trầm Tĩnh, miệng trề ra.
Một bên tùy tiện thăng cấp cho nhân vật, một bên không ngừng quan sát đến bé con, Trầm Tĩnh trong bụng đã muốn bò lăn ra mà cười, phản ứng của Trầm Thược, thấy thế nào cũng giống như đợi không nổi nữa! Cũng không biết lúc nãy ai đó còn sợ phải chết đây? Không muốn nhẫn nhịn nữa, phải biết rằng chỉ cần nhìn cậu thôi, anh cũng đã dục hỏa đốt người rồi, Trầm Tĩnh rất nhanh đi đến trước mặt Trầm Thược, không đợi cậu kịp cất lời oán giận, một phen ôm lấy cậu hung hăng hôn xuống.
Trải qua một nụ hôn sâu, Trầm Tĩnh buông Trầm Thược ra, chăm chú ngắm nhìn gương mặt cậu, đối chọi lại với đôi mắt âm u của anh, Trầm Thược cảm thấy sự căng thẳng thật vất vả mới tiêu thất trước đó toàn bộ đều đã trở lại.
“Tiểu Thược… Em là của anh.” Tuyên thệ xong quyền sở hữu của mình, Trầm Tĩnh lại hôn lên môi Trầm Thược, đôi tay cũng không hề nhàn rỗi, đã sớm cởi bỏ quần áo trên người bé con, từ bờ môi đi xuống, châm lên từng đốm lửa dọc theo cái cổ trắng nõn…
Cảm giác được thiên hạ dưới thân run rẩy, Trầm Tĩnh trấn an nói: “Bảo bối, đừng sợ, tin tưởng anh hai không?”
Rơi vào khoái cảm tình dục xa lạ, Trầm Thược đột nhiên nghe thấy lời dỗ dành dịu dàng của anh hai, liền đáp: “Em… tin…… A……” Thanh âm mềm mại lại kích thích huyết mạch đang sôi sục của nam nhân, hơi thở đã không còn bình ổn: “Ngoan, thả lỏng, chỉ cần đem bản thân giao cho anh là tốt rồi, được không?”
………………………………………………
…………………………………………
……………………………………
………………………………
Trong phòng xuân sắc khôn cùng, mọi người sẽ không muốn đi quấy rầy đôi tình nhân đang thân thiết này chứ~!
(Lịch Tiểu: Ta bị đau mắt hột, không thể rình coi a! Cho nên~ mời mọi người tự tiến hành tưởng tượng đi~~~ ta biến!)
**************************************************************
Mệt đến cả người đau nhức, cử động một chút cũng không nổi, Trầm Thược ngoan ngoãn mặc anh hai tắm rửa cho mình, lại bế về giường ngủ. Lời Tiểu Du nói đích thực không sai, quả nhiên đau chết được, thân thể hệt như bị xe nghiền qua ấy, đều muốn nát vụn ra~~~~ mình thật đáng thương… >_<
Vểnh môi oán trách anh hai, Trầm Tĩnh thơm lên khuôn mặt mịn như trứng gà của cậu, xấu xa nói: “Hử? Chẳng lẽ lúc nãy Tiểu Thược không thấy thoải mái sao? Một chút đều không có? Ai nha, vậy phải làm sao bây giờ, Tiểu Thược đau, tâm anh hai lại càng đau a, sau này chắc anh hai sẽ không dám ôm Tiểu Thược nữa.”
Hoảng hốt nhìn anh hai, sợ anh hai là nói thật, đùa à! Tuy rằng lúc đầu đúng là rất đau, nhưng sau đó cậu cũng cảm thấy rất thích mà… Lỡ như về sau anh hai không dám đụng vào mình nữa, người đã được hưởng qua tư vị tình dục như Trầm Thược làm sao có thể nhịn được đây?
“Anh hai… Không phải… Kỳ thật em… em cũng có…” Nhỏ tiếng biện giải, người nào đó lại cố ý làm bộ nghe không rõ.
“Có cái gì?”
“Có…” Kiên quyết, rành mạch la to: “Có thấy thoải mái!!” Hét xong liền lập tức vùi mặt vào lồng ngực Trầm Tĩnh.
Xem cái lỗ tai đã hồng thấu của cậu, có thể tưởng tượng ra giờ phút này mặt Trầm Thược là mang màu gì.
Bé con thật dễ thẹn thùng, làn da phấn phấn chậm rãi chuyển hồng, vô cùng xinh đẹp, Trầm Tĩnh vui sướng nhìn cho đã mắt. Thưởng thức đủ rồi, mới lật thân Trầm Thược lại, không cẩn thận động đến nơi nào đó đang bị thương của cậu, đau đến khiến cậu kêu thét một tiếng.
Thấy Trầm Thược vẻ mặt thống khổ, Trầm Tĩnh đau lòng vạn phần, cúi đầu hôn hôn lên môi cậu, thở dài nói: “Thực xin lỗi, bảo bối. Bất quá, cho dù em có đau, anh cũng đã không thể kiềm chế ý nghĩ muốn em nữa rồi.”
Tuy rằng vẫn đau đến nhe răng nhếch miệng, Trầm Thược nghe anh hai nói như vậy, trong lòng thật ra lại thấy vui vẻ, luôn miệng nói: “Không sao, không sao, em không sợ!” Con mắt đảo đảo, đột nhiên bổ sung: “Nếu anh hai không muốn em đau, vậy chi bằng sau này để em thử ở mặt trên xem?” Nói xong lại cảm thấy đề nghị của mình thật quá hay, vạn phần chờ mong nhìn Trầm Tĩnh.
Nhíu nhíu mày, không nói gì liền mút lấy cái miệng nhỏ mê người đang hé mở, chờ khi đã đem bé con muốn đòi phản công kia hôn đến thất điên bát đảo, mới thản nhiên nhả ra một câu: “Khi nào em có thể hôn anh thành như vậy, anh mới có thể suy xét về đề nghị của em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.