Thâm Tàng Bất Lộ

Chương 44: Về nhà




Chờ đến khi ba người trở lại đỉnh núi thì Tống Thi Văn cũng đã được tìm thấy. Thị vệ dẫn nàng ta ngồi ở khoảng đất trống trước nhà, trông nàng ta tiều tụy, còn muốn chật vật hơn so với đám người Tống Sơ Chiêu.
Xét cho cùng thì Tống Sơ Chiêu cũng không có thù hằn lớn gì với nàng ta, lại là tỷ muội một nhà nên thấy nàng ta như vậy, nàng bước lên an ủi với sự quan tâm.
Nào biết được Tống Thi Văn lại phản ứng dữ dội, mò tìm thứ gì đó trong tay áo rồi ném về phía người trước mặt.
Tống Sơ Chiêu giơ tay nhẹ nhàng tiếp được, phát hiện lại là thứ đồ chơi quen thuộc – một cái lá bùa.
“Ngươi đưa cho ta thứ này để làm gì?” Tống Sơ Chiêu lấy ra nhiều thứ y hệt như vậy từ bên hông và trong ống tay áo mình, đưa ra cho nàng ta xem rồi nói, “Ta còn có rất nhiều, ngươi đâu cần đưa cho ta?”
Tống Thi Văn há miệng, mắt lộ ra vẻ kinh hãi, không thể nào trả lời.
Tống Sơ Chiêu nói: “Ngươi đứng lên trước đi.”
Tống Nhị nương vội vàng né khỏi tay nàng, nàng ta sợ tới mức mặt đã xám như tro tàn.
Tống Sơ Chiêu cũng không biết nên nói gì cho phải, thấy đối phương không hợp tác, nàng dứt khoát đứng xéo hướng với nàng ta.
Cố Phong Giản vốn dĩ đã không thích Tống Thi Văn, nay lại thấy Tống Sơ Chiêu lạnh nhạt thì càng không quan tâm đến nàng ta. Hắn thúc giục Tống Sơ Chiêu mau thay quần áo ướt ra.
Chỗ này của Liệt Thủy chỉ mới sắp xếp một cái bếp lò, muốn tắm nước nóng thì phải nấu nước trước. Thế mà chỉ có một cái nồi còn có thể dùng được, mọi người đành phải lần lượt sử dụng.
Đường Tri Nhu tự giác xếp hàng ở phía sau.
Tầm mắt Tống Sơ Chiêu vừa dời đi, Tống Thi Văn đã lập tức bình tĩnh hơn rất nhiều. Liệt Thủy đưa nàng ta vào trong phòng bên cạnh, lại kêu tiểu đồng bưng một chén canh nóng lại đây.
Tống Thi Văn ngồi trên ghế gỗ, tay đang cầm một cái bát bằng gốm, đoạn, uống một ngụm. Ước chừng vì trong phòng yên bình, bầu không khí được thả lỏng, nàng ta dần dần bình thường trở lại, trong ánh mắt cũng đã có một chút sức sống.
Đường Tri Nhu ngồi ở bên cạnh nàng ta, hỏi: “Tống nhị nương, vì sao ngươi lại thế này? Lúc ấy chạy nhanh như vậy làm cái gì? Làm cho mọi người đều đi tìm ngươi.”
Tống Thi Văn buông đồ trong tay xuống, trước tiên nghiêng người hỏi thật cẩn thận: “Đạo trưởng, nghe nói đạo hạnh người cao thâm, cầu người nói sự thật cho ta biết cuối cùng thì bên người ta có thứ gì dơ bẩn hay không?”
“Không có thứ gì dơ bẩn như ngươi nghĩ.” Liệt Thủy nói, “Hơn phân nửa quỷ quái trên đời này đều cùng lắm chỉ là quỷ ở trong lòng ngươi. Tống Nhị nương, ngươi là người có vấn đề.”
Tống Thi Văn: “Không phải ta, là Tống Tam nương! Nàng ta thật sự đã thay đổi, không giống với trước kia. Trừ phi không phải bị thay đổi thành người khác, làm sao có thể có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy trong một sớm một chiều!”
Liệt Thủy im lặng một lát, rồi nói với một bên thị vệ: “Nàng ta có bệnh.”
Đường Tri Nhu lau đi vết bùn trên mặt, hỏi: “Bệnh gì?”
“Tâm bệnh.” Liệt Thủy nói, “Đưa nàng đi gặp đại phu đi, chỗ này của ta không giúp được nàng.”
Tống Thi Văn chạy tới bắt lấy tay áo nàng van xin: “Ta không cần! Người có bệnh không phải là ta, chính là muội muội ta mới đúng! Nàng ta không bình thường, thật sự không phải là người bình thường đâu! Đạo trưởng, người thử lại đi, nói không chừng do nàng ta giấu quá sâu mà thôi. Người làm pháp cúng bái đi. Đạo trưởng, người cũng không hy vọng nàng ta hại Cố Ngũ lang đúng không?”
Cố Phong Giản hạ tầm mắt, hắn im lặng không nói lời nào.
Đường Tri Nhu sầu lo: “Ta thấy ngươi mới là người có bộ dáng giống như trúng tà, trước kia Tống Nhị nương không phải như thế. Tiên sinh, nàng ấy thật sự không có việc gì sao? Từ sau khi tự chạy trong rừng, nàng ta đã trở nên quái dị như thế. Chi bằng người nên làm một tràng cúng bái cho nàng ta?”
Liệt Thủy rút tay áo của mình về một cách mạnh mẽ, rồi lắc đầu: “Tống Nhị nương, ngươi nên bình tĩnh lại. Đáy mắt ngươi đỏ lên, tơ máu trải rộng, có thể thấy được vì ngươi suy nghĩ qua nhiều, có tâm sự nặng nề, nên không nghỉ ngơi tốt được. Càng như thế thì ngươi sẽ càng bất an. Đừng nghĩ về chuyện của Tống Tam nương nữa, mau trở về nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Trong suốt thời gian này, thật sự Tống Thi Văn đã tự dọa chính mình.
Mỗi khi đêm đến, nàng ta lại bắt đầu nhớ lại các chuyện của Tống Sơ Chiêu, nghĩ đến mức không thể nào chìm vào giấc ngủ, cho đến khi có những hình ảnh hiện lên làm cho ngay cả chính nàng ta cũng không rõ là thật hay giả.
Lúc đầu nàng ta còn chịu áp lực quá lớn vì chuyện Tống lão phu nhân ngã bệnh. Vài vị trưởng bối Tống gia cũng không thương cảm cho nàng ta, trong lúc vô ý lại nói ra những câu làm tổn thương người khác, mà Tống lão phu nhân cũng không dừng lại việc quở trách sự thiếu sót của Tống Sơ Chiêu.
Tống Thi Văn ở ngoài thì nghe người ta khen ngợi Tống Sơ Chiêu, về nhà lại nghe mấy câu chửi bới của Tống lão phu nhân, nên không biết làm thế nào cho phải giữa sự chênh lệch trong đó. Nhân bữa tiệc rượu ngâm thơ, Đường Tri Nhu lại xa cách nàng ta, về sau lại có mấy cô nương thay đổi sắc mặt, âm thầm chê cười nàng ta.
Tống Thi Văn tĩnh lặng lại suy nghĩ thì cũng cảm thấy buồn cười, mình như thế lại không có một người bằng hữu có thể tin cậy, thật thảm hại xiết bao.
Với những suy nghĩ này, nàng ta liền cảm thấy mình thật cô độc lại đáng thương.
Chỉ khi nghĩ đến chuyện Tống Sơ Chiêu rút hồn phách, đáng lý nên thua kém mình, thì nàng ta mới có thể nhất thời thỏa mãn một lát.
Lúc trước khi leo núi, thần kinh của nàng ta vẫn luôn căng thẳng, kế tiếp lại bị tiếng hét của cô nương nào đó ảnh hưởng làm cho cảm xúc của nàng ta vô cùng dao động.
Vốn dĩ cũng không phải là người có ý chí kiên cường, lại chịu sự công kích hồi lâu nên đã sớm tiến tới bờ vực của sự sụp đổ.
Liệt Thủy dặn dò với người thị vệ: “Đưa nàng ta về nhà đi. Kêu đại phu bốc cho nàng ta một chút thuốc an thần, lại để nàng ta nghỉ ngơi cho tốt. Không nên nhắc lại chuyện quỷ thần trước mặt nàng ta. Loại chuyện như thế này, nếu như càng nói sẽ càng dễ lún sâu vào nó, tốt nhất nên thoát ra từ sớm.”
Đường Tri Nhu nghe được thì ngơ ngác gật đầu, kêu thị vệ nên chuyển y lời như thế cho Tống lão phu nhân.
Chờ Tống Sơ Chiêu tắm rửa xong thì Tống Thi Văn đã rời khỏi đỉnh núi, Cố Phong Giản cũng đã thay một bộ đồ khác, hắn đang ngồi chờ nàng ở phòng khách.
Thừa dịp Đường Tri Nhu đi vào tắm gội một lát, ba người ngồi quây quần cùng ăn mì với nhau.
Sợi mì được tiểu đồng bên người Liệt Thủy nấu, nước dùng thì trong vắt nhưng lại có hương vị thơm ngon, là nước lèo đã được ninh từ tối hôm qua nên dư vị cứ đọng lại đầu lưỡi.
Tống Sơ Chiêu ăn đến mức thỏa mãn, nàng cảm thấy đây mới chính là mỹ vị.
Từ lúc nàng xuyên vào cơ thể của Cố Phong Giản thì không ăn qua những món có quá nhiều dầu mỡ. Thứ nhất là vì cơ thể của Cố Phong Giản cần sự chăm sóc đặc biệt, thứ hai là bởi vì trong miệng cứ nhạt nhẽo, không cảm thụ được mùi vị gì cả.
Lúc này cuối cùng cũng đủ nghiện.
Liệt Thủy buông đũa, hỏi: “Trên người hai người các ngươi có gì không khỏe không?”
Tống Sơ Chiêu lắc đầu nói: “Không có.”
Lúc đi tắm nàng đã kiểm tra qua, ngoại trừ cơ bụng mềm hơn một chút, vòng eo cũng hơi thô một chút cùng với làn da trắng lên không ít, thì không có gì khác trước kia cả.
Thế nhưng cũng vì hồi lâu không sử dụng cơ thể của mình, nên lúc nàng xoa mặt mình thì cảm thấy da thịt mềm mại trong lòng bàn tay, còn thoải mái hơn so với trước đây, nhưng cũng có chút xa lạ.
Mặt của Cố Phong Giản lại có sự góc cạnh rõ ràng, khi sờ vào thì chỉ có cảm thấy cưng cứng.
Tống Sơ Chiêu suy nghĩ một hồi, ánh mắt nàng không tự giác đã bay tới chỗ Cố Phong Giản. Nàng nhìn kỹ, phát hiện dù đối phương đang giơ đũa gắp sợi mì rất bình tĩnh, nhưng lỗ tai lại có chỗ đỏ lên.
Tống Sơ Chiêu hỏi: “Cố Ngũ lang, có phải ngươi cảm lạnh hay không? Lúc trước đưa quần áo cho ta mượn, không lẽ đã bị gió núi thổi đông cứng?”
Cố Phong Giản khụ một tiếng rồi nói: “Có lẽ là vậy, nhưng hẳn không có gì đáng ngại.”
Liệt Thủy phá đám không thương tiếc: “Vậy sao, đệ ấy khá tốt. Sẽ không có người cảm lạnh nào chỉ đỏ mỗi lỗ tai.”
Cố Phong Giản: “……” Ăn không vô mì nữa.
Liệt Thủy ấn vào bên rìa mặt nạ, nói: “Lúc trước nghe nói ngươi ở kinh thành không được tốt. Sư đệ muội, muội nương theo thân phận của hắn thì có chịu sự trách móc nặng nề hay không?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Không có, ngược lại lại làm quen được vài người bằng hữu. Tuy rằng bọn họ hơi phiền toái nhưng rất thú vị. Thật ra mà nói, Cố Ngũ lang thay ta ngồi xổm lâu ở nhà như vậy, ắt hẳn phiền muộn không thôi đúng không?”
Cố Phong Giản cảm thấy Liệt Thủy đang ôm một bụng xấu dưới lớp mặt nạ bình tĩnh kia, hắn khái quát lại: “Hết thảy khá tốt.”
Tống Sơ Chiêu hỏi: “Gặp loại sự tình này, không lẽ trong lòng ngươi không cảm thấy không thoải mái sao?”
Không ngờ Cố Phong Giản lại nói: “Sẽ không.”
Tống Sơ Chiêu hiếu kỳ hỏi: “Vì sao?”
Cố Phong Giản nhìn về phía nàng, khẽ cười nói: “Bởi vì là nàng.”
Nhịp tim của Tống Sơ Chiêu đập dữ dội đến mức sắp không kiểm soát được, sau khi nghĩ lại thì nàng trấn tĩnh, gật đầu nói: “Đúng là trên đời có rất ít cô nương giống nam tử như ta. Thay đổi một người có thể hủy hoại danh tiếng của ngươi. Nhưng lúc ấy lại là ta, ngươi có thể yên tâm rằng những người khác sẽ không nhìn thấy bất kỳ manh mối nào!”
Phải không? Trong thời gian ngắn ngủi vậy mà đánh người hay cãi nhau đều đã làm hết rồi.
Cố Phong Giản bất đắc dĩ, hắn cười cười, lại hỏi: “Vậy còn nàng?”
Tống Sơ Chiêu hơi hổ thẹn.
Trời biết rằng nàng thật sự tiêu dao trong sự vui sướng, chỉ cần phất tay thì đám bằng hữu phá làng phá xóm sẽ tới, làm việc thì bừa bãi chẳng lo trước sợ sau, những hành động bị người ta chê trách và nghi vấn trước đây thì nay lại nhận hết sự thổi phồng, sự trói buộc trước đây đã được tháo gở hoàn toàn.
Nàng nghĩ rằng thật tuyệt khi được làm nam giới!
Thế nhưng lại nghĩ đến việc Cố Phong Giản thay mình trải qua một cuộc sống ảm đạm, nếu như mình còn khoe khoang trước mặt hắn thì không đúng. Vì thế Tống Sơ Chiêu chỉ kín đáo nói: “Có thể chịu đựng được.”
Cố Phong Giản nhịn cười: “Thật là vất vả cho nàng.”
“Làm gì có!” Tống Sơ Chiêu phất tay. Thật ra ta có thể lại vất vả như vậy nữa!
Liệt Thủy nghe hai người bọn họ nói chuyện dối trá với nhau thì cảm thấy thú vị. Đáng tiếc là không kéo dài được bao lâu thì Đường Tri Nhu đã thay đồ đi ra đây.
Mấy người đã ở trên núi lâu lắm rồi, Tống Sơ Chiêu nên sớm trở về Hạ phủ, tránh cho ngoại công lo lắng. Đường Tri Nhu cũng không còn tâm trạng dạo chơi, muốn về nhà suy ngẫm lại.
Đã có vết xe đổ nên Liệt Thủy quyết định tự mình đưa bọn họ xuống núi
Mấy cô nương khác đã rời đi, nhưng xe ngựa thì vẫn còn lại một chiếc đang chờ dưới chân núi.
Tống Sơ Chiêu leo lên trước, Đường Tri Nhu thì đi theo sau sau mông nàng.
Vì xe ngựa hơi cao, Tống Sơ Chiêu theo thói quen tính vươn tay kéo người phía sau lên một phen, mà Đường Tri Nhu cũng nhân tiện đưa tay ra để được kéo lên.
Khi hai người sắp nắm tay nhau thì Cố Phong Giản nhìn thẳng vào bọn họ với ánh mắt dửng dưng.
Đầu Tống Sơ Chiêu nóng lên, nàng chuyển phương hướng, ngược lại kéo cổ áo Đường Tri Nhu lên, kéo người ta đi lên thật thô bạo.
Đường Tri Nhu: “??”
Nàng ấy ngồi yên trên tấm ván gỗ, hơi phát ngốc.
Tống Sơ Chiêu vỗ vỗ ngực, lại vươn tay về phía Cố Phong Giản.
Cố Phong Giản cũng bị hành động của nàng làm cho sửng sốt, sau đó ánh mắt hắn mang theo ý cười: “Không được ném ta.”
Tống Sơ Chiêu đáp ứng: “Ta kéo ngươi lên.”
Không ai trong hai người bọn họ lại thắc mắc vì sao cô nương lại kéo công tử này lên, dù sao thì Tống Sơ Chiêu cầm lấy tay hắn, người đó cũng vui vẻ leo lên, sau đó bọn họ lại nói câu “Cảm ơn” và “Không có gì” làm người khác nổi da gà.
Thấy-hết-thảy-Đường-Tri-Nhu: “……”
Nàng lại làm sai cái gì?
Nàng phải biểu thị sự cáu giận của mình.
Liệt Thủy cũng tiến lên một bước, gật đầu với Cố Phong Giản: “Sư đệ đi thong thả.”
Cố Phong Giản đáp lễ.
Liệt Thủy lại nói: “Sư đệ muội đi thong thả.”
Tống Sơ Chiêu nghe xưng hô này thì hơi xấu hổ, nàng nhắc nhở: “…… Ngươi có thể kêu ta là Tống Tam nương.”
Liệt Thủy mới không gọi tên đó.
Nàng xoay đầu nhìn về phía Đường Tri Nhu.
Đường Tri Nhu đã chuẩn bị tốt lời tạm biệt, vừa muốn đạp lại thì đột nhiên Liệt Thủy lại thốt ra một câu làm nàng ấy trở tay không kịp: “Về sau đừng tới.”
Đường Tri Nhu: “……”
Tống Sơ Chiêu bày tỏ sự cảm thông với cô bé tội nghiệp, nàng giải thích: “Ý nàng ấy là trong tương lai đừng mang theo quá nhiều người. Đặc biệt là đừng mang theo những người sợ ma. Nếu như ngươi cũng sợ ma…tốt nhất là đừng tới.”
Đường Tri Nhu lau mặt, kiên quyết nói: “Ngươi không cần an ủi ta.” Nàng ấy biết lần này mình đã đủ xấu hổ rồi.
Liệt Thủy vẫy vẫy tay: “Đi thôi.”
Đường đất vàng lưu lại dấu vết của hai cái bánh xe, xe ngựa chạy xốc nảy về phía cửa thành.
Sau nửa canh giờ, chiếc xe dừng lại trước cửa nhà Đường Tri Nhu, sau đó lại chạy hơn nửa vòng mới dừng lại ngay Hạ phủ.
Tống Sơ Chiêu chuẩn bị đi xuống, sau khi nhấc rèm cửa lên lại không biết vì sao lại xoay đầu nhìn vào mắt của Cố Phong Giản.
Cố Phong Giản cười nói: “Hãy tận hưởng sự yêu thương của Hạ Công. Ông ấy thích sự kín kẽ của nàng.”
Tống Sơ Chiêu cũng cười, nàng nói: “Cố Quốc công thật sự yêu thương ngươi. Hy vọng sau khi ngươi trở về thì có thể nói chuyện tốt với ông ấy, xóa bỏ hiềm khích. Ta đi đây.”
Nói xong, nàng linh hoạt nhảy xuống.
…………………
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Sơ Chiêu: Chiêu Chiêu người yêu thương đã trở lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.