Thâm Tàng Bất Lộ

Chương 40: Gửi thư




Không có gì bất ngờ, chuyện Cố Phong Giản kích động mắng người ở quán ăn đã được truyền ra ngoài.
Ban đầu Tống Sơ Chiêu còn nghĩ chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì, không thể nào gây nổi sóng gió, dù sao thì Tống Tam nương này nổi điên cũng không phải là chuyện lạ. Cũng không ngờ rằng những chuyện sau đó không những bị ảnh hưởng vô cùng mãnh liệt, mà càng ngày càng nghiêm trọng.
Nhưng mà người đón nhận chuyện này không phải là Cố Phong Giản, mà chính là nàng.
Trong kinh thành không thiếu gì tài nữ, ngoài Tống Thi Văn là một cô nương tài danh thì trên phố còn có thật nhiều giai nhân mỹ lệ không thể đếm xuể. Thế nên tính thêm một người như Tống Tam nương cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, mà dân chúng bình thường cũng càng không hề nhiệt tình quan tâm.
Về phần mấy câu nói gì mà “đại nghịch bất đạo*” của Tống Tam nương thì có bao nhiêu người sẽ ngẫm nghĩ lại đâu? Dẫu chỉ cần nghĩ lặng lẽ mà thôi, dẫu đó chính là những bí mật cất giấu ẩn sâu dưới đáy lòng vào đêm khuya mộng mị. Tống Tam nương dám nói ra quang minh chính đại, bọn họ có thể tán thưởng một câu có dũng khí, hoặc là châm biếm một câu quá mức khờ dại, thế nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc các nàng ấy tiếp tục cho rằng những ý tưởng giống như vậy chỉ là một sự vớ vẩn được thốt ra lúc không kiềm chế được mà thôi.
*Đại nghịch bất đạo: Tội ác to lớn, tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại sự thống trị và lễ giáo phong kiến.
Là nàng, chính là nàng ủng hộ bài phát biểu của Cố Phong Giản trước công chúng, thậm chí chủ động giải vây vì hắn, mới là người làm cho bọt nước hư ảo trong mộng của bọn họ thành hiện thực. Làm cho một nhóm lớn văn nhân bị kích thích mạnh mẽ, còn làm cho một nhóm lớn những cô nương đương tuổi xuân sang rung động thật sâu.
Cũng làm cho dư âm không tiêu tan thật lâu, khiến cho mọi người có một lý do chính đáng để thảo luận sôi nổi.
Tống Sơ Chiêu tự mình biết mình, trước khi Cố Quốc công lên tiếng thì nàng đã chủ động nhốt mình trong nhà, tỏ vẻ hối lỗi.
Thế mà lúc này, Cố Quốc công vẫn chưa tỏ vẻ kỳ quái chỗ nào cả, cũng không lại làm cái hành động đêm khuya tìm nàng tâm sự. Thậm chí ông cũng không đề cập đến chuyện này khi gặp mặt nàng, rất có hứng thú xem trò quấy rối của nàng.
Tống Sơ Chiêu được yêu mà kinh sợ!
Nàng đã thấy ở rất nhiều nhà khi biết trong gia tộc có nhi tử thiên vị nữ tử như thế, bọn họ sẽ nghĩ đối phương đã làm mất mặt tổ tiên.
Cho dù là hiện tại, cũng có không ít người cũng cho là như vậy.
Vì sao người Cố gia lại cưng chiều nhi tử của mình như thế? Thật đúng là nên gọi phụ mẫu của nàng đến đây học tập mới được!
Hai ngày nay, Tống Sơ Chiêu biểu hiện thật ngoan ngoãn, thái độ dành cho phu thê Quốc công cũng mềm mỏng đi không ít. Cố phu nhân thấy nàng nhốt trong phòng cả ngày, buồn bực đến luống cuống, thì bà lấy hết dũng khí kêu nàng đến phòng bà nói chuyện phiếm.
Tống Sơ Chiêu không thấy có gì không đúng nên đã vui vẻ đáp ứng.
Nhưng mà tuy Cố phu nhân kêu nàng qua, nhưng cũng không thật sự muốn nàng làm cái gì cả. Tống Sơ Chiêu chỉ có thể ngồi nhàm chán bên cạnh xem bà thêu thùa. Càng về sau, nàng bắt đầu ngẩn ngơ.
Tống Sơ Chiêu chống cằm, nàng than thở: “Cố Ngũ lang thật đúng là người tốt.”
Tay tầm kim của Cố phu nhân khựng lại, bà cho rằng mình đã nghe lầm: “Hả?”
Tống Sơ Chiêu vội sửa lại: “À, con đang nói Tống Tam nương, nàng ấy đúng là người tốt.”
Cố phu nhân bật cười nói: “Cái đứa nhỏ này! Con đó, muốn đi gặp con bé thì tới đó gặp, ngồi yên ở nhà làm gì?”
Tống Sơ Chiêu ngồi thẳng lên: “Con đâu có muốn gặp nàng ấy.”
“Con có.” Cố phu nhân nói, “Con cứ nhắc về nó mãi, làm sao lại không muốn gặp nó chứ?”
Tống Sơ Chiêu phản bác: “Con chỉ nói một câu thôi mà.”
“Chỗ nào mà một câu!” Cố phu nhân dùng ngón út chỉ về phía thị nữ bên người, nói: “Con hỏi nàng ấy một chút đi, hỏi xem mới vừa rồi con có như mất hồn mất vía hay không?”
Tống Sơ Chiêu nhìn về phía người đó, tì nữ cười nói: “Công tử chưa phát hiện bộ dáng rối bời của mình sao?”
Tống Sơ Chiêu nói trong lòng, lúc mình nhớ tới mấy miếng thịt trong nhà sợ là còn muốn chân thành hơn so với hiện tại. Các người không hiểu rõ nỗi lòng của Chiêu Chiêu.
Cố phu nhân nói: “Con thích con bé thì cũng đâu phải là chuyện gì không tốt mà không chịu thừa nhận? Nương lại nào phải Cố Tứ lang, còn có thể chê cười con hay sao?”
Tống Sơ Chiêu không nghĩ ngợi đã nói: “Con không có! Con chỉ đột nhiên nghĩ đến mà thôi. Con còn nhắc tới tứ ca, nhắc tới nương ở trước mặt nàng ấy mà.”
“Nói bậy! Ta thấy con nhắc tới Tứ lang mới là đột nhiên, mới vừa rồi con ngồi ở đó rõ ràng là suy nghĩ về Tam cô nương.” Cố phu nhân nhìn nàng một cái, bà nói tiếp: “Khi con luôn phải nhắc về con bé, hiển nhiên là vì con đang nghĩ về nó, không quên được nó, đây không phải là trong lòng rối bời thì là cái gì? Cái gì mà thích, mà yêu nhau đậm sâu, tất cả đều bắt đầu bằng việc không thể buông bỏ. Nhớ mãi không quên đủ lâu, con người sẽ hiển nhiên khắc sâu điều đó trong đầu. Một mặt trong lòng thì nghĩ đến, một mặt thì giả vờ nói mình không thích, tất cả đều là sự lừa gạt của nam giới với người ngoài mà thôi. Ngũ lang, con cũng đừng nên học bọn họ tính này đấy.”
Tống Sơ Chiêu nửa tin nửa ngờ nói: “A?” Người cũng không nên hù con chứ!
Cùng lúc đó, ở Hạ phủ, Xuân Đông cũng chống cằm, nàng ngồi đối diện Cố Phong Giản, trên mặt đang có nụ cười si ngốc, đột nhiên nàng ấy bỗng thốt lên một câu: “Ngũ công tử chúng ta đúng là người tốt mà!”
Vẻ mặt của Cố Phong Giản nứt toạc. Hắn không muốn nghe lại câu nói này từ nay về sau nữa.
Xuân Đông không nhận ra xung quanh hắn đang có sự âm u bủa vây, nàng ấy đổi tư thế, hai tay đặt lên bàn, rồi tiếp tục cười nói: “Đương nhiên Tam cô nương chúng ta cũng là người tốt, chẳng qua nam tử có thể phát hiện ra điều này không nhiều lắm, không phải ai cũng tinh mắt giống như công tử chúng ta. Chỉ bằng cái này, công tử đã là người tốt hiếm có rồi đấy!”
Cố Phong Giản dở khóc dở cười.
Lúc trước răn dạy nho sinh ở tửu quán, người nói đến khô miệng khô lưỡi là hắn, Tống Sơ Chiêu trước sau chỉ nói có hai câu.
……Không, nói đúng ra là một câu, chính là “Có lý”.
Nhưng mà chỉ như thế, tới cuối cùng thì cái tên húy [1] của Cố Ngũ lang lại bị người ta loan truyền. Thậm chí có nhiều người còn cảm thấy Tống Tam nương được yêu thương mà làm nũng, ý nghĩ viển vông, còn Cố Ngũ lang thì lương thiện, thông minh, hiểu lòng người lại có lòng dạ ngay thẳng.
Chuyện gì đã xảy ra?
Xét đến cùng, cũng chỉ bởi vì Cố Ngũ lang là nam giới. Một người đàn ông sẵn sàng thông cảm với phụ nữ là đàn ông tốt, mà phụ nữ thông cảm với đàn ông thì chỉ là bổn phận phải làm.
Xuân Đông di chuyển vị trí, nàng ấy đi đến bên người hắn, cười nói: “Cô nương có biết trong kinh thành có bao nhiêu tiểu thư khuê các đem lòng yêu mến công tử hay không? Sau khi công tử nói ra một lời kinh hoàng như vậy, thì có một số ít bắt đầu có những cử chỉ điên rồ. Thái độ của các nàng ấy vô cùng quyết liệt, chỉ cần có thể gả cho công tử thì cho dù làm thiếp cũng không sao cả.”
Những nỗi lòng này của bọn họ cũng thật dễ hiểu, những người có tâm tư rục rịch đa phần là những cô nương có địa vị nửa vời trong nhà nhưng lại có vài phần xinh đẹp. Gả cho những người thích hỏi liễu tìm hoa*, chỉ xem các nàng ấy là đồ chơi của đàn ông, còn không bằng gả cho Cố Ngũ lang làm thiếp. Ít nhất không những Cố Ngũ lang sẽ không làm khó dễ các nàng, mà hắn còn có vẻ ngoài nữa đúng không?
*Gốc là tầm hoa vấn liễu: Chỉ du ngoạn lạc thưởng ngày xuân. Cũng chỉ đến kỹ viện – hoa, liễu: kỹ nữ.
Nếu như còn có thể hưởng được một ít lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng của hắn, tạo một mối quan hệ tốt với Cố phủ, kêu Quốc công giúp nhà mẹ đẻ một chút, thì cái gì cũng đáng giá cả.
Cố Phong Giản nhàn nhạt nói: “Phải không?”
Tuy rằng “công tử” của các ngươi rất dịu dàng, đáng tiếc rằng người đó lại không thích nữ tử. Nam tử thì lại bị nàng ấy dọa chạy mất, chỉ sợ không có cơ hội.
Xuân Đông nói: “Cô nương, người không lo lắng sao? Nữ tử ở kinh thành này không rụt rè như người nghĩ đâu. Không chừng ngay tại lúc cô nương không biết thì bọn họ đã có những biện pháp khác nhau rồi.”
Không còn cách nào, Cố Phong Giản buông đồ trong tay xuống, hắn liếc nàng ấy: “Ngươi rảnh rỗi đến mức phải nói chuyện à?”
“Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với cô nương đây!” Xuân Đông lại kéo ghế dựa tới gần một chút, còn nghiêm túc nói, “Cô nương của ta ơi, người không biết rằng nương ta đã từng nói dù cho nam giới có tốt đến đâu, nếu như không có phụ nữ chăm sóc kế bên thì có thể thay lòng đổi dạ đấy. Dĩ nhiên công tử chúng ta không phải là nam tử bình thường, tính tình kiên định, thế nhưng làm sao có thể dằn lòng được trước đám người có tâm địa gian xảo đang không ngừng xoay quanh công tử chứ. Nếu như bọn họ không ngừng nói xấu về người, hoặc mê hoặc công tử của chúng ta thì phải làm sao đây?”
Không cần bận tâm.
Nàng ấy không phải là nam tử.
Xuân Đông tiếp tục nói: “Người nói người luôn ngẩn ngơ ở trong nhà, mà công tử chúng ta cũng là người trầm lắng. Nếu như hai người các ngươi không chủ động thì khi nào mới có thể thấy mặt nhau đây? Xuân Đông nghe nói tương tư làm người ta khổ sở. Người không cảm thấy khổ sở sao?”
Cố Phong Giản: “Mấy ngày trước chúng ta có gặp mặt.”
“Không đủ! Đã bao lâu rồi chứ, chỉ mỗi một lần tiệc ngâm thơ uống rượu thì hai người mới có có hội gặp mặt.” Xuân Đông nói, “Mấy ngày trước thì có cả Tứ công tử cùng đưa người về! Tứ công tử tính toán kiểu gì thế này!”
Cố Phong Giản cũng không thể nói kỹ xảo bò tường của Tống Sơ Chiêu rất lợi hại.
Cố Phong Giản nói: “Vậy ngươi đi quản bọn họ.”
“Ta làm sao quản được hai vị công tử.” Xuân Đông nóng lòng muốn thử, nàng ấy nói, “Nhưng mà ta đã có giao hẹn với phu nhân rồi. Không phải Hạ lão gia không thích công tử đến tìm người sao? Vậy thì người đi ra ngoài chơi đi. Hai người “không cẩn thận” đến cùng một chỗ để chơi, làm sao Hạ lão gia trông chừng được, dù sao cũng là duyên phận thôi mà!”
Cố Phong Giản: “Cố phu nhân?!”
“Đúng vậy.” Xuân Đông vô tội hỏi, “Cho nên cô nương, mấy ngày gần đây người có muốn đi chơi chỗ nào không?”
Cố Phong Giản: “……” Vì sao các người lại nhọc lòng như thế?
Tống Sơ Chiêu ở bên kia cũng không kém bao nhiêu.
Cố phu nhân không ngừng khuyến khích nàng đi tìm Cố Phong Giản để lén lút nói chuyện. Nói nàng là nam tử, hẳn là phải chủ động một ít, thừa dịp đối phương đang có ấn tượng tốt với mình lúc này để có thể giao lưu thân cận với nhau nhiều hơn, nếu chậm trễ thì không còn cơ hội nữa.
Còn kêu nàng không nên quá thân thiết với những nữ tử khác, đừng để sắc đẹp làm lu mờ con mắt.
Tống Sơ Chiêu chịu thua, nàng khó có thể nói cái gì.
Hai ngày sau, Liệt Thủy gửi thư đến Cố phủ, nói là gửi cho Cố Ngũ lang.
Bên ngoài thư không viết tên người nhận, chỉ viết một chữ “Mở”.
Tống Sơ Chiêu không biết chữ “Mở” này là viết riêng cho nàng hay là để cho Cố Ngũ lang xem. Nàng xác nhận lại với cậu bé: “Người nhờ ngươi chuyển thư có nói ai được xem không?”
Đối phương mờ mịt nói: “Huynh có thể xem đó! Tỷ ấy nói đưa cho huynh xem!”
Tống Sơ Chiêu nghĩ sư tỷ của Cố Phong Giản biết tình trạng của hai người, hẳn sẽ không tính sai, thế nên trong lòng nàng không còn sự lo lắng nữa.
“Ừ.” Nàng lấy ra vài đồng tiền, đưa cho cậu bé trước mặt, “Cảm ơn ngươi đã đưa thư.”
Cậu bé khỏe mạnh kháu khỉnh cười rộ lên, bàn tay nắm lấy đồng tiền rồi vui sướng chạy đi.
Tống Sơ Chiêu cầm bức thư trở về phòng, nàng mở nó ra xem.
Tờ giấy hơi cũ kỹ, lại lem nhem đủ loại chữ viết tay lộn xộn. Nhìn vào vết mực thì thấy trạng thái và thời gian bên trên khác nhau, cả mặt trước và mặt sau đều có chữ viết, thậm chí mực dùng cũng khác nhau. Nhiều chữ có thể rõ ràng nhìn thấy đã được viết đè lên nhau, chắc là tùy ý lấy miếng giấy vụn đã qua sử dụng.
Tống Sơ Chiêu xoay tới xoay lui vị trí của tờ giấy, lại nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng nàng cũng đọc được điều đối phương muốn nói với mình.
Ngôn từ của Liệt Thủy không rõ ràng lắm, rất ngắn gọn, nhiều điều cần giải thích rõ ràng trong một câu, thì nàng ấy chỉ dùng một vài từ để ghép lại với nhau, dẫn đến nội dung bị đứt quãng.
Liệt Thủy nói: Nàng sẽ nhanh đến kinh thành, nhưng vì không cẩn thận để cho công văn vào kinh bị đốt nên hiện tại đang bị kẹt bên ngoài, không vào được. Nghe được tin gần đây sư đệ rất vui vẻ, nên nàng vô cùng vui mừng. Nếu như không có việc gì gấp, thì sư đệ cứ tiếp tục vui chơi một lúc. Nếu như thật sự sốt ruột thì đến núi Thiếu Lăng ở ngoài thành để tìm nàng.
Mặt sau tờ giấy còn dặn dò nói: Nếu thật sự muốn tới, thì trước mắt chỉ tới một mình thôi, không cần dẫn theo cô nương nhà người ta. Lúc này nàng ấy rất nghèo, nên rất thô lỗ khi gặp người khác. Nhưng mà kẻ có tiền trong kinh thành vẫn rất nhiều, cho nàng một chút thời gian thì túi tiền của nàng sẽ được lấp đầy nhanh chóng, sư đệ không cần lo lắng.
Còn hỏi Cố Phong Giản, có muốn nàng đưa cho hắn mấy lá bùa để cho hắn đem đi tặng người khác hay không. Nàng có thể nâng giá lên, để mọi người có thể cùng nhau kiếm nhiều tiền.
Ý tứ đại khái chính là như vậy.
Vậy mà có thể đọc ra, Tống Sơ Chiêu ngưỡng mộ bản thân mình muốn chết.
Nhưng mà sau khi xem xong thì Tống Sơ Chiêu có thể xác định rằng lá thư này hẳn là đưa cho Cố Phong Giản mới đúng.
Nàng nhét tờ giấy trở lại phong bì, đóng kín miệng, rồi gọi người tới đây để chuyển đồ qua Hạ phủ.
Đúng lúc Cố phu nhân tới đưa trái cây, vẻ mặt “Con ta đã viết thư tình” tràn đầy sự vui mừng lướt qua cửa phòng nàng.
Tống Sơ Chiêu: “……” Lại bị người phát hiện.
………………..
Sắc trời vô cùng ảm đạm, một loạt tiếng bước chân dồn dập từ cửa hông Tống phủ tiến thẳng về sân của Tống Thi Văn.
Người tới đúng là lão bộc đã đi theo Tống lão phu nhân nhiều năm, không biết hôm nay ra khỏi phủ tự khi nào.
Bà ta nặng nề gõ cửa, mãi đến bên trong có người trả lời, bà ta mới lách mình tiến vào, lại nhanh chóng khép cửa lại.
Lão bộc lôi kéo Tống Thi Văn đi đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, mặt bà ta lộ vẻ vui mừng nói: “Tiên sinh đã tới rồi! Hiện giờ đang đãi khách ở núi Thiếu Lăng. Người đến quá nhiều nên lão phải dựa vào mối quan hệ rất tốt của mình mới có thể thấy nàng ấy hôm nay.”
Tống Thi Văn hỏi: “Di nói rõ sự tình đi? Nàng ấy nói như thế nào?”
Lão bộc nói: “Tiên sinh nói lời cô nương tự thuật vô cùng mơ hồ, chân tướng như thế nào thì phải đợi nàng ta tự mình đi đến để nàng tận mắt nhìn thấy mới có thể phán đoán.”
“A? Nhưng làm sao được, ta phải làm sao mới có thể kêu người ta đi ra ngoài thành đây?” Tống Thi Văn buồn rầu nói, “Ta nghĩ đến bộ dạng này của nàng ta…Ta không dám đâu.”
Người hầu có tóc bạc ở thái dương nói: “Cô nương chớ sợ, lão bộc đã hỏi rõ ràng rồi. Nếu như đối phương thật sự dính vào thứ gì không sạch sẽ, thì cô nương cứ ném một nắm gạo nếp vào nàng ta thử xem.”
Tống Thi Văn: “Phương pháp dân gian này cũng có tác dụng hay sao?”
“Có. Tuy tác dụng không lớn, nhưng nếu như đối phương có sự khác thường thì sẽ nhìn ra manh mối. Nếu như đối phương không có phản ứng thì đó chính là một nhân vật lợi hại, có đạo hạnh thâm hậu. Tiên sinh nói nếu như việc này là thật thì không thể kéo dài đâu. Mong cô nương nhanh chóng phán đoán để tránh làm chính mình bị thương trong tương lai.” Lão bộc cẩn thận lấy tấm bùa từ trong tay áo ra, đưa sang, bà ta lại nói, “Lão đã dùng hết bạc cô nương đưa cho, trước tiên mua một lá bùa này, chỉ cần ném lên người đối phương thì sẽ chăn chặn quỷ quái ngay lập tức. Cô nương giữ lại bên người để phòng thân.”
Tống Thi Văn vội nhận lấy, nàng ta siết chặt nó trong bàn tay.
Trên tay có nắm đồ vật khiến cho trong lòng đã kiên định hơn, giống như lá bùa màu vàng này thật sự đem lại năng lượng cho nàng ta.
Nhưng mà Tống Thi Văn vẫn bất an và lo sợ.
Nàng có thể dùng cớ gì mới có thể hẹn Tống Sơ Chiêu ra ngoài?
………………..
Chú thích
[1] Tên húy: Tên húy hay tục danh, tên thật là một trong những tên gọi của con người trong nền văn hóa Á Đông, được cha mẹ đặt cho từ khi còn nhỏ. Trong các nền văn hóa Á Đông thời phong kiến, có tư tưởng cho rằng tên húy có liên hệ với linh hồn, vì vậy dùng tên húy cần có yêu cầu nhất định cùng với cấm kỵ. (Theo Wikipedia)
………………..
Lời của editor: Mọi người có chú ý rằng chương nào tác giả cũng dùng thành ngữ hay là ca dao tục ngữ không =))))) Cái này không biết do cách hành văn của tác giả hay là do xây dựng bối cảnh thư thế nên ai ở trong đây cũng một bụng thơ văn lai láng như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.